Bọn họ đang nói chuyện với nhau, Hàn Tế cũng đang gắp đồ ăn cho Cung Vãn Đường, chọn cho bà một miếng thịt khô nhiều nạc nói: “Vãn Đường, thịt khô này em mua ở cửa hàng quốc doanh hả?”
“Không phải, đây là do Linh Lung làm.”
Cung Vãn Đường thấy ông ấy ăn vài miếng cười hỏi: “Anh thích ăn hả?”
“Khá ngon.” Hàn Tế đúng là rất thích: “Dùng để nhắm rượu rất thích hợp.”
Hai cha con Cung Khải Châu lại không thích ăn đồ ăn có mùi xông khói, thấy bọn họ thích, lập tức thay đổi vị trí bày đồ ăn, đổi đĩa thịt khô xào lá tỏi đến trước mặt ông ấy và Lục Nam Chinh.
Chu Lan Cầm cũng gắp một miếng ăn cười nói: “Lúc trước Linh Lung cũng từng gửi thịt khô về, tôi cũng gửi cho hai ông bà mỗi người một miếng, mấy gia đình khác cũng tặng một miếng nhỏ. Cha của tôi thích lắm, bảo mẹ tôi mỗi ngày cắt hai miếng hấp lên, hoặc là xào với rau cho ông ấy làm đồ nhắm.”
Thì ra ông ngoại thích món này à, nếu biết trước như thế thì con đã gửi nhiều hơn cho ông ngoại rồi.”
Lúc trước Cung Linh Lung nghĩ có lẽ bọn họ sẽ không thích ăn mấy món khô có mùi xông khói cho nên không gửi đi quá nhiều, ngược lại gửi đồ hong gió nhiều hơn
“Linh Lung, con không cần phải gửi đi quá nhiều, sau này con cứ dạy mẹ cách làm, mẹ đi mua thịt làm vài miếng cho ông ngoại là được rồi.” Chu Lan Cầm không muốn làm phiền con dâu.
“Mẹ, năm nay con làm nhiều lắm, có thịt khô lạp xưởng, còn có xương sườn phơi khô, chân giò xông khói, cá khô, có đủ loại hết, hôm nay con đều mang theo hết, sau này lại cầm đi chúc tết cho mấy người lớn trong nhà.
“Được rồi, vậy sang năm con lại dạy cho mẹ.” Chu Lan Cầm nói xong lập tức gắp đồ ăn cho cô.
Sau khi mấy người Lục Nam Chinh và Chu Lan Cầm ăn cơm xong, ngồi lại một chút rồi cũng ra về, Hàn Tế thì đi vào phòng sách nói chuyện với hai cha con nhà họ Cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-630.html
.]
Cung Vãn Đường ở bên ngoài xử lý chuyện nhà, Cung Linh Lung thoải mái dựa vào trên ghế sofa dệt áo lông, thật ra trong nhà đã gắn ti vi rồi, chỉ có điều cô không có hứng thú gì với mấy tiết mục phát trên ti vi, cô chỉ mở ti vi tùy ý nó phát ra âm thanh gì đó thôi.
Cung Vãn Đường dọn dẹp phòng bếp xong, lại đi vào phòng sắp xếp lại mấy thứ khác, nhanh chóng đi ra nói với cô: “Linh Lung, cha mẹ chồng của con mang theo rất nhiều đồ đến, cha của Tĩnh Xuyên tặng một cái giường em bé rất to, còn có sáu hộp sữa, mẹ chồng của con lại đưa quần áo cỡ nhỏ và tả đến, còn có mấy món đồ chơi nữa, đã chất đầy căn phòng nhỏ luôn rồi.”
Lúc nãy cha mẹ chồng cũng không nói đến chuyện này, Cung Linh Lung buông cuộn len trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy đi qua đó.
Thấy cha mẹ chồng đã chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, còn đầy đủ hơn cả cô chuẩn bị, Cung Linh Lung dịu dàng sờ bụng nói: “Ba đứa nhóc con hạnh phúc thật đó, sau này có quần áo mới mặc mãi không hết, đồ ăn ngon ăn mãi không hết, đồ chơi chơi mãi không chán.”
“Ba đứa nhỏ sẽ cần rất nhiều quần áo để thay, mùa đông giặt rồi cũng rất khó khô, chuẩn bị nhiều hơn cũng bảo đảm một chút.”
Hai mẹ con sửa soạn lại mấy thứ này xếp gọn vào trong ngăn tủ, sau đó lại quay về phòng khách ngồi xuống, hai người bọn họ vừa xem ti vi vừa cầm kim đan bắt đầu dệt áo lông.
Mấy người đàn ông ngồi trong phòng sách nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, chờ đến khi Hàn Tế đi ra ngoài, trong mắt che giấu ý cười rất sâu, đi đến bên cạnh ghế sofa nói: “Vãn Đường, sáng mai anh lại đến đây ăn cơm sáng.”
“Ừ.”
Cung Vãn Đường không để ý đến tình cảm trong mắt ông ấy, đưa áo lông vừa mới dệt xong cho ông ấy nói: “Anh ướm thử xem có vừa người không.”
“Em dệt cho anh sao?” Hai mắt Hàn Tế hơi sáng lên.
Cung Vãn Đường hỏi lại: “Anh không thích hả?”
“Thích.”
Hàn Tế cong khóe môi lên, giơ tay cầm lấy cái áo đó.