Một ngày nào đó đầu thu, lãnh tụ tinh thần chịu ốm đau đã lâu vĩnh biệt cõi đời, thông báo tin dữ này ra ngoài, toàn bộ quốc gia đều vô cùng đau thương.
Các quân khu bộ đội lớn, các cơ quan chính phủ và các đơn vị quốc doanh, còn có xã hội đều đắm chìm trong bầu không khí đau thương lại nặng nề, bầu không khí này kéo dài suốt nửa tháng mới dần dần bình tĩnh trở lại.
“Đồng chí Cung Vãn Đường, mời bà đến cổng chính viện gia thuộc, có người tìm.”
Loa phát thanh truyền đến tiếng gọi, Cung Vãn Đường lập tức dừng công việc đang làm, đóng cửa phòng lại, vội vàng chạy về phía cổng chính.
Thấy đó là người nhà họ Thủy, bà vô cùng vui sướng: “Thầy, cô, chị Mỹ Dung, sao mọi người lại đến đây?”
“Dì Cung.” Hai nh em Thủy Hồng Kiệt cũng cười chào hỏi.
“Bân Tử, Kiệt Tử.”
Cung Vãn Đường bước lên vỗ vai bọn họ, thấy bọn họ đều xách theo hành lý, vội hỏi: “Thầy, có chuyện gì thế? Sao thầy lại mang theo hành lý đến đây?”
“Vãn Đường, ngày hôm qua nhà thầy nhận được thông báo đã sửa lại án xử sai, lãnh đạo điều thầy về kinh đô.”
Lúc nói ra những lời này, hai mắt giáo sư Thủy rưng rưng, vô cùng kích động chia sẻ tin vui này cho bà biết: “Cuối cùng thầy cũng chờ được đến ngày này, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.”
“Thầy, cô, chị Mỹ Dung, chúc mừng mọi người.” Cung Vãn Đường cười chúc mừng, vội vàng đi qua đẩy xe lăn giúp, vui vẻ mời: “Đi thôi, đi vào nhà trước, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.”
“Được rồi.”
Hiện tại bên phía bộ đội cũng đã có một chuyến xe buýt đi đến căn cứ dược liệu, bọn họ là ngồi xe buýt đến nơi này, dự định ngày mai sẽ về kinh đô, tối nay sẽ đến làm phiền nhà bà một hôm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-623.html
.]
Từ sau khi Cung Vãn Đường từ kinh đô về cũng đã nhờ Tưởng Á Bình đưa thư và quà tặng cho thầy, bởi vì vấn đề sức khỏe nên bà không đến căn cứ dược liệu thăm hỏi bọn họ được.
“Vãn Đường, vết thương của em đã lành hẳn chưa?”
Vừa vào nhà, cô Thủy đã lập tức quan tâm hỏi.
“Cô, em đã khỏi hẳn rồi, hôm trước còn đến bệnh viện bộ đội chụp hình xác nhận.”
Cung Vãn Đường nhanh chóng pha trà cho bọn họ, cầm quýt, điểm tâm và kẹp ra cho bọn họ ăn, cười vui vẻ nói: “Thầy, cô, thầy cô đến lúc lắm, ngày mai em và anh cả cũng sẽ về cùng, ngày mai chúng ta đi chung với nhau đi.”
“Vãn Đường, Thành Tuấn đâu rồi? Hai đứa quay về kinh đô là vì muốn làm chuyện gì sao?” Giáo sư Thủy hỏi bà.
“Mấy ngày nay ngày nào anh cả cũng đều đưa Linh Lung đến đơn vị đi làm, buổi trưa sẽ về nhà. Bọn em định đến Hồng Kông đón cha của em về, bên phía kinh đô còn có chút chuyện cần phải xử lý, chờ em giải quyết xong rồi sẽ ngồi máy bay đến thành phố Dương.”
Giáo sư Thủy đã thông qua lá thư bà gửi lần trước biết được tin cha anh của cô đều còn sống, thấy bọn họ sắp đoàn tụ cũng rất vui vẻ: “Chờ cha và anh hai của em về nước rồi, chúng ta lại gặp mặt trò chuyện.”
“Dạ được, chờ bọn em về kinh đô lại liên lạc với thầy cô.”
Cung Vãn Đường nhét bánh kẹo điểm tâm vào trong tay bọn họ, mời bọn họ ăn rồi lại hỏi: “Thầy, thông báo mà lãnh đạo gửi đến cho thầy có nói sẽ sắp xếp như thế nào không?”
“Trong thư nói thầy sẽ được phục hồi lại chức vụ cũ, nhưng mà tình hình hiện tại, trường học cũng không khai giảng, khôi phục lại chức vụ cũng chẳng có tác dụng gì.”
Giáo sư Thủy cũng biết rõ cục diện rối rắm để lại trong mười năm rung chuyển này còn cần một ít thời gian để chỉnh lý lại, không phải chỉ ba năm ngày là có thể khôi phục, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
“Thầy, hiện tại ông D đang chủ yếu tập trung vào hai hạng mục là giáo dục và khoa học, ông ấy đã kiến nghị khôi phục thi đại học rất nhiều lần rồi, lúc em ở kinh đô cũng từng nghe nói có rất nhiều giáo sư và học giả lần lượt được sửa lại án xử sai, có lẽ hiện tại gọi thầy về là để chuẩn bị trước đó.”
Giáo sư Thủy đã hiểu, mỉm cười nói: “Vãn Đường, thầy biết, chờ thầy về là lập tức làm thủ tục ngay.”