“Con gái của tôi theo họ của tôi, con bé họ Cung, là con cháu của nhà họ Cung.”
Cung Vãn Đường nhấn mạnh điểm này với bà ấy, bắt đầu từ giây phút ly hôn thì hai mẹ con bọn họ đã không còn dính líu liên quan gì đến nhà họ Thôi nữa, từ đó về sau bà và Thôi Trí Viễn cũng đã trở thành người qua đường.
Thôi Lan Chi nhận ra được sự cứng rắn trong lời nói của bà, thở dài nói: “Con bé theo họ của chị cũng tốt, đừng mang họ Thôi, cũng không cần dính líu gì đến những người ích kỷ vô tình kia.”
Cung Vãn Đường cũng nhận ra bà ấy rất oán hận nhà họ Thôi, nhưng đây là chuyện riêng của nhà họ Thôi, bà sẽ không lắm miệng nói thêm cái gì, im lặng không hề mở miệng nữa.
Thấy bà không nói lời này, Thôi Lan Chi lại hỏi một câu: “Sau này chị có tìm thêm người nào không?”
“Cốc cốc cốc…”
Cung Vãn Đường đang định trả lời, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, Lục Tĩnh Dương mở cửa đi vào nói: “Dì Cung, chú Hàn gọi điện thoại đến, chú ấy nói sẽ đến đây đón dì đi ăn cơm trưa, bảo dì ngồi lại trong cục công an một chút, hai mươi phút sau chú ấy sẽ đến.”
“Dì biết rồi.” Cung Vãn Đường gật đầu.
Chờ Lục Tĩnh Dương đóng cửa rời đi rồi, Thôi Lan Chi lại hỏi: “Là chồng hiện tại của chị sao?”
“Không phải, vẫn còn chưa kết hôn.”
Câu trả lời này của Cung Vãn Đường cũng chẳng khác nào nói bọn họ đang tiếp xúc hẹn hò, bà cũng không muốn nói chuyện đời tư của mình cho Thôi Lan Chi biết, chuyển sang đề tài khác: “Hai đứa nhỏ của em mấy tuổi rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-619.html
.]
“Con trai mười sáu tuổi, con gái mười bốn tuổi.”
Nói đến hai đứa con của mình, vẻ tang thương trên mặt Thôi Lan Chi thoáng dịu đi một chút, nụ cười trên khóe môi cũng chân thật hơn rất nhiều: “Hai anh em bọn nó rất ngoan ngoãn và nghe lời, ngoại trừ trong quá trình trưởng thành xảy ra chút chuyện làm bọn nó phải chịu khổ cả về mặt thể xác lẫn tinh thần, nhưng mà lại không trở nên hư đốn. Mấy năm nay sống chung với tôi, tuy rằng cuộc sống có chút cực khổ, nhưng lại chưa từng oán giận câu nào. Có được hai đứa con ngoan ngoãn lại biết yêu thương nhau như thế, tôi cũng đã cảm thấy đủ rồi, cảm thấy rất hạnh phúc.”
“Khô tận cam lai, ngày lành còn ở phía sau.” Cung Vãn Đường an ủi bà ấy.
Thôi Lan Chi cũng nhìn thấy rõ vẻ tang thương trong mắt của bà, gương mặt vẫn còn rất xinh đẹp lại nhuộm đẫm dấu vết của năm tháng, rõ ràng mấy năm nay bà cũng trải qua những chuyện không tốt lành gì, chỉ có điều bà ấy không tiện hỏi thêm.
Lại nghĩ đến con gái của bà cũng tuổi trẻ trung xinh đẹp lại tràn ngập sức sống như bà lúc còn trẻ, người đàn ông đứng bên cạnh cô trông giống như một người quân nhân, lại che chở cô cẩn thận, trông cô có vẻ như rất hạnh phúc, thử hỏi: “Con của chị gả cho một người quân nhân sao?”
“Đúng vậy, là một người quân nhân, mới kết hôn hồi đầu năm.” Nói đến con gái, Cung Vãn Đường cũng hơi cong khóe môi lên.
“Trông hai người bọn họ rất hạnh phúc.”
Trong đầu Thôi Lan Chi cũng hiện lên hình ảnh lúc anh hai kết hôn, khi đó ông ấy và Cung Vãn Đường cũng rất hạnh phúc, trai tài gái sắc giống như duyên trời tạo thành, sau khi kết hôn hai người bọn họ cũng ngọt ngào hạnh phúc một khoảng thời gian, sau này cũng không biết vì sao lại đi đến nông nỗi phải ly hôn như thế này.
Hiện tại cẩn thận suy nghĩ, bà ấy cũng đã đoán được có lẽ là có liên quan đến cha mẹ và anh chị dâu cả của bà ấy, mấy người kia đều là người ích kỷ lạnh nhạt lại vô tình thích tính kế người khác, chắc chắn là do bọn họ cố ý đứng ở giữa kiếm chuyện, cho nên mới làm cho hôn nhân của anh hai bị tan vỡ.
“Mấy đứa nhỏ hạnh phúc thì chúng ta cũng sẽ hạnh phúc.”
Ở một mức độ nào đó, Cung Vãn Đường và Thôi Lan Chi đều là phụ nữ có số khổ, những khổ sở mà bọn họ phải chịu đựng đều có một phần đến từ chồng và gia đình, mà người làm bọn họ hạnh phúc lại là con cái.
Thôi Lan Chi nghe thế mỉm cười, gật đầu đồng ý với những lời này: “Đúng vậy, chỉ cần mấy đứa nhỏ hạnh phúc thì chúng ta làm mẹ cũng sẽ hạnh phúc.”