Vu Phái Dung nói một đống lời nói dài, Lục Nam Chinh cũng đều nghiêm túc lắng nghe, cũng nghe vào trong lòng, ông ấy cũng tán thành những lời chị dâu nói là đúng.
Thấy ông ấy em lặng không nói tiếng nào, Vu Phái Dung lại tiếp tục nói: “Em hai, mọi người đều biết mấy năm qua em sống cũng không dễ dàng gì, em cũng đã cố gắng hết sức để bù đắp cho Tĩnh Xuyên và Tĩnh Dương, không muốn ly hôn là vì muốn trói chặt Nguyễn Ngọc Miên cả đời, tra tấn lẫn nhau, trừng phạt lẫn nhau, nhưng em làm như thế cũng không phải là một quyết định sáng suốt.”
“Thay vì em làm như thế, còn không bằng dồn toàn bộ tinh lực và thời gian vào việc đền bù và giáo dục con cái.”
“Hai anh em Tĩnh Xuyên và Tĩnh Dương đều đã được Lan Cầm dạy dỗ rất tốt, bọn họ chưa bao giờ oán hận em, nhưng chuyện năm xưa em thật sự đã làm sai rồi, người em có lỗi nhất chính là hai anh em bọn nó.”
“Hiện tại em cũng đã hơn bốn mươi rồi, cuộc sống đã qua hơn phân nửa, thật ra em còn có thể làm được rất nhiều chuyện trong một nửa thời gian con lại, cũng còn có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.”
“Em phải dạy dỗ hai đứa con gái còn chưa hoàn toàn hết thuốc chữa còn lại, bỏ ra càng nhiều công sức để chữa trị mối quan hệ giữa em với hai đứa con trai, phải dành thời gian rảnh để báo hiếu cho cha mẹ.”
“Ngoài ra em sắp sửa có cháu nội rồi, con trai con dâu em đều là người có năng lực và quyết tâm muốn làm sự nghiệp rất lớn, cho bọn họ một ít thời gian, tương lai bọn họ sẽ đi được rất xa. Hiện tại bọn họ còn cần giúp đỡ, cần có người trợ giúp củng cố phía sau, mấy đứa nhỏ sắp chào đời còn cũng cần người chăm sóc và giáo dục, chỉ cần em có lòng, em có thể cung cấp rất nhiều sự giúp đỡ cho bọn họ.”
“Những việc này mới là chuyện hiện tại em nên làm, cũng là chuyện em cần phải làm, em cần gì phải để tâm vào chuyện vụn vặt, lãng phí thời gian vào những người không đáng chứ?”
Những lời chị dâu nói lúc nãy giống như một đòn cảnh tỉnh, gõ mạnh làm đầu óc Lục Nam Chinh tỉnh táo lại.
Ông ấy nhắm mắt lại, chờ đến khi mở mắt ra, ánh mắt đã thiếu đi một chút mỏi mệt, trịnh trọng gật đầu: “Chị dâu, em đã biết phải làm thế nào rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-600.html
.]
“Em nghĩ thông suốt là được rồi.”
Vu Phái Dung cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Ly hôn với Nguyễn Ngọc Miên, cắt đứt mối quan hệ bà con với nhà họ Nguyễn thì cũng sẽ chỉ có chỗ lợi không có gì có hại với em cả, cũng là chuyện tốt đối với Tĩnh Xuyên và Tĩnh Dương. Còn Thu Cúc và Thu Đồng, hai chị em bọn nó cũng không phải con nít hai ba tuổi, vừa lúc có thể mượn sự việc ngày hôm nay cảnh cáo bọn họ, cho bọn họ một liều thuốc mạnh, nói không chừng còn có thể cứu trở về.”
Những lời khuyên nhủ thật lòng này của bà ấy cuối cùng cũng thuyết phục được ông ấy, Lục Nam Chinh lập tức về nhà đi dùng một liều thuốc mạnh.
Chờ đến khi ông ấy về đến nhà, hai chị em Lục Thu Cúc và Lục Thu Đồng đều đã ở trong nhà, hai người bọn họ vừa mới tan học về nhà đã nghe được hàng xóm kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, lúc nãy cũng chạy đến nhà họ Nguyễn, tận mắt nhìn thấy Nguyễn Văn Văn bị mấy người lớn trong nhà đánh đập và cảnh mựo cả quyết liệt muốn ly hôn với người nhà họ Nguyễn.
Đương nhiên rồi, bọn họ cũng bị mấy người lớn trong nhà họ Nguyễn mắng chửi.
Lúc trước mấy người lớn trong nhà họ Nguyễn cũng chưa từng mắng bọn họ, nhưng hôm nay lại chỉ vào bọn họ tức giận mắng chửi, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm lên trên đầu Lục Thu Hà, còn mắng cả bốn mẹ con bọn họ đều là phế vật vô dụng.
Bọn họ vốn dĩ đang ở trong giai đoạn thanh xuân phản nghịch mẫn cảm, những lời người nhà họ Nguyễn mắng đều rơi vào trong đầu bọn họ, cuối cùng cũng nhìn thấy được gương mặt thật của người nhà họ Nguyễn.
Đầu óc của bọn họ cũng không hề ngu ngốc, lúc này cũng đã nhìn thấy rõ ràng, lúc trước người nhà họ Nguyễn đối xử tốt với bọn họ cũng không phải chỉ là đơn thuần yêu thương cưng chiều mà là còn mang theo mục đích gì khác.
Trước kia Lục Nam Chinh cũng không nói cho bọn họ biết những mưu mô toan tính của nhà họ Nguyễn, hôm nay lại không giấu diếm gì nữa, nói cho bọn họ biết rất nhiều chuyện trong quá khứ, còn có kết cục của những người nhà họ Nguyễn bị bắt, cũng nhắc đến chuyện ly hôn và quyền nuôi nấng của hai người bọn họ.
Sau khi hai chị em Lục Thu Cúc nghe xong thì lập tức khóc đến rối tinh rối mù, khóc xong cũng đồng ý cho bọn họ ly hôn, hai người đều biết rất rõ chỉ có dựa và nhà họ Lục, cắt đứt toàn bộ quan hệ với nhà họ Nguyễn thì bọn họ mới có thể tiếp tục sống trong cái vòng này, cho nên chưa bao giờ do dự quá nhiều lập tức quyết định sống chung với cha.
Nói trắng ra thì trong xương cốt của bọn họ vẫn cứ giống như người nhà họ Nguyễn, học được tính ích kỷ và ham hư vinh của bọn họ, đưa ra quyết định có lợi nhất cho chính mình.