Chuyện ngày hôm nay thật sự quá lớn, chờ bọn họ đi, mẹ Nguyễn lập tức báo cho chồng và con trai, cùng Nguyễn Ngọc Miên cùng nhau chạy đến cục công an.
Hai ông bà cụ nhà họ Nguyễn thì rất biết điều lộ ra vẻ hèn mòn, cũng lôi chuyện m.á.u mủ tình thâm ra nói chuyện: “Tĩnh Xuyên, Thu Hà là em gái của con, hôm nay nó làm sai, sau này ông bà sẽ dạy dỗ nó và Văn Văn, con coi như nể tình nó là em gái của con, tha cho nó một lần đi.”
“Đúng đó, Tĩnh Xuyên, cho dù thế nào thì Thu Hà cũng là em gái của con, nếu như lý lịch của nó có vết nhơ gì, con và cha của con cũng chẳng có chỗ tốt gì.”
Mẹ Nguyễn vừa mở miệng nói đến cái này, bà cụ Lục lập tức nổi giận, bà ấy luôn rất hiền lành, bây giờ cũng bắt đầu chửi ầm lên: “Cút đi hết cho tôi! Cút đi!”
“Chị, chị Lục…”
Cha Nguyễn còn đang muốn nói cái gì, bà cụ Lục đã giơ tay tát Lục Nam Chinh một bạt tai, nổi giận đùng đùng nói: “Bảo bọn họ cút đi hết cho mẹ!”
Lục Nam Chinh nhận lấy cái tát này, không dám kêu rên lấy một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mấy người nhà họ Nguyễn, giọng nói lạnh đến đáng sợ: “Đi ra ngoài!”
“Lục Nam Chinh, Thu Hà là con gái của con, cho dù con có yêu thương hai anh em Lục Tĩnh Xuyên thì cũng không nên đối xử với Thu Hà như thế, con không thể phá hủy cả đời của nó được.” Nguyễn Ngọc Miên vác theo cái mặt sưng vù bầm tím xấu xí, ở bên cạnh vừa khóc thút thít vừa lên án.
“Người phá hủy cả đời nó chính là nó.”
Lúc trước Lục Nam Chinh đứng trước cửa nhà họ Nguyễn cũng đã nghe được toàn bộ những lời Lục Thu Hà nói ra, khi đó ông ấy đã biết cô ta đã hết thuốc chữa rồi, cũng đã thấy rõ ràng sự ác liệt trong xương cốt của cô, còn có “công lao” âm thầm của nhà họ Nguyễn, cho nên khi Lục Tĩnh Xuyên xử lý cô ta, ông ấy mới không thèm ngăn cản.
“Con bé đã làm sai chuyện thì em sẽ chỉ dạy lại, em sẽ dẫn con bé đi xin lỗi.”
“Lục Tĩnh Xuyên đánh con bé một trận, con bé cũng đã có một bài học rồi, đã nhớ đòn rồi, sau này sẽ không như thế nữa.”
“Nam Chinh, con bé là con gái của anh đó, nếu như nó ngồi tù có vết nhơ, đời này coi như xong, cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng ta, còn sẽ ảnh hưởng đến Thu Cúc và Thu Đồng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-591.html
.]
“Tĩnh Xuyên, dì cầu xin con, con lại cho Thu Hà thêm một cơ hội nữa đi. Dì sẽ dẫn nó đến bệnh viện xin lỗi, nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, dì bắt nó quỳ xuống xin lỗi.”
“Nam Chinh, lần này anh muốn dạy dỗ bọn nó như thế nào cũng được, nhưng không thể bắt nó ngồi tù được.”
“Em bảo đảm sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện anh dạy dỗ nó nữa, anh muốn đưa nó vào bộ đội em cũng sẽ không ngăn cản, chờ chuyện này xong rồi em lập tức đưa nó vào trong bộ đội mài giũa.”
Hiện tại Nguyễn Ngọc Miên thật sự biết sợ rồi, bà ta sợ cuộc đời của con gái sẽ bị hủy hoại thật, nếu cô ta ở tù có vết nhơ, đời này sẽ không còn cơ hội tiến vào các đơn vị quốc doanh và cơ quan chính phủ làm việc nữa, mấy thanh niên trẻ tuổi trong vòng cũng sẽ không cưới cô ta, hơn nữa nhà họ Lục vốn dĩ đã chán ghét bọn họ rồi, tương lai mấy mẹ con bọn họ sẽ trở thành người mà ai cũng ghét.
Bà ta biết rõ tính cách của hai ông bà cụ nhà họ Lục, cũng biết rõ Lục Tĩnh Xuyên sẽ không nương tay, chỉ có thể cố gắng năn nỉ Lục Nam Chinh.
“Dựa theo cái tính cách ác độc của nó, đưa nó đến bộ đội, nói không chừng nó sẽ hãm hại các anh hùng bảo vệ quốc gia mất.”
Lúc trước Lục Nam Chinh thật sự muốn đưa cô ta vào bộ đội để mài giũa tính cách, hiện tại ông ấy đã thay đổi ý kiến rồi, ông ấy không thể đưa cô ta đi hại người được.
Ông ấy quá hiểu biết về Lục Thu Hà, cô ta đến bộ đội chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn phối hợp huấn luyện đâu, nói không chừng sẽ mượn danh tiếng nhà họ Lục để ăn h.i.ế.p người khác, sẽ hãm hại những người mà cô ta ghét, thậm chí còn sẽ dùng lại chiêu trò mà cô ta đã làm với Cung Linh Lung vô số lần.
“Không đâu, em sẽ dạy dỗ con bé.”
Hiện tại Nguyễn Ngọc Miên cũng có chút hối hận vì bà ta đã không biết giáo dục con gái, lúc nãy trên đường đến đây bà ta cũng đã bị cha của mình mắng xối xả rồi.
“Cô dạy nó? Hiện tại nó ác độc như thế đều là vì cô cưng chiều mà ra đó.”
“Nó còn nhỏ mà không biết học hành cho giỏi, trang điểm ăn diện như con công, không biết đi học đàng hoàng, cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài lang thang chơi bời, tiêu tiền ăn xài phung phí, chỉ biết chơi đùa ăn diện, mấy thứ này đều là do cô dạy nó đó.”
“Cái tốt không học, chỉ biết học cái xấu, làm sai còn không biết thừa nhận, nói dối quen mồm, cô còn bao che cho nó, nói dối cho nó, hôm nay nó khốn nạn như thế này đều là vì cô hết đó.”
“Mẹ nào con nấy, cô là loại người chỉ biết nghĩ đến mấy chiêu trò xấu xa, cái thứ do cô dạy ra cũng giống hệt như cô, đều là một đám khốn nạn xấu hổ.”