Lục Nam Chinh đạp xe đạp đến nơi này, mỉm cười nói: “Linh Lung, cha ở cách nơi này không xa, đạp xe đạp chỉ mất hơn mười phút, không cần đưa cha về, mấy đứa cứ về nhà đi.”
Lục Tĩnh Xuyên đứng bên cạnh cửa xe, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ba đứa Lục Thu Hà có còn thuốc chữa không?”
Nói đến ba đứa con gái trong nhà, nụ cười trên mặt Lục Nam Chinh hơi biến mất: “Tính cách của Thu Hà quá cực đoan, bị nhà họ Nguyễn ảnh hưởng quá nhiều, đã không thể dạy dỗ được nữa, con đường sau này của nó chỉ có thể để nó tự đi.”
“Thu Cúc và Thu Đồng còn đỡ một chút, Thu Cúc muốn gia nhập đoàn văn công, cha cũng không có ý định sắp xếp gì cho nó, chờ sang năm có lệnh tuyển lính văn nghệ thì cứ để bó đi báo danh theo đúng lưu trình, sau này phân phối như thế nào thì cứ nghe theo bộ đội.”
“Thành tích học tập của Thu Đồng tốt hơn hai chị của nó một chút, sang năm chờ nó tốt nghiệp cấp hai rồi, cha sẽ đổi một trường cấp ba nội trú cho nó, để nó bớt tiếp xúc với người nhà họ Nguyễn, tính cách của nó tốt hơn hai chị một chút, đầu óc cũng thông minh hơn, chắc là còn cứu chữa được.”
Bình thường công việc của Lục Nam Chinh rất bận, cũng có tốn công dạy dỗ ba đứa con, công việc và gia đình đều tốn rất nhiều công sức, thật ra ông ấy rất vất vả rất mệt, nhưng đây là kết quả của sai lầm mà ông ấy tạo ra, cho dù có mệt có khó thì cũng chỉ có thể tự gánh chịu.
Hai ông bà cụ nhà họ Lục đều đứng bên cạnh, ông cụ Lục vừa nghĩ đến Lục Thu Hà là sắc mặt lại cực kỳ khó coi, giọng rất trầm: “Cái con ranh hư đốn kia đã hết thuốc chữa rồi, làm cái gì cũng không xong, nhưng chơi chiêu trò âm mưu thì giỏi lắm, chỉ biết xài ba cái chiêu xấu xa khôn lỏi, lại còn tưởng mình thông minh lắm, đúng là ngu hết thuốc chữa.”
“Bà ngoại của nó dạy hết đó.” Bà cụ Lục đen mặt nói.
Thật ra bà ấy càng muốn nói “mẹ nào con nấy” hơn, nhà họ Nguyễn không phải thứ tốt lành gì, con cháu đời sau cũng đều bị dạy dỗ trở thành người xấu xa, Nguyễn Ngọc Miên cũng là một người trong đầu toàn là âm mưu quỷ kế, bị bà ta và bà già nhà họ Nguyễn kia dạy dỗ, mấy đứa Lục Thu Hà cũng trở nên không phóng khoáng giống như bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-580.html
.]
Lục Tĩnh Xuyên thấy cha của anh đã có kế hoạch hết rồi, anh cũng không hỏi nhiều, nói với ông nội: “Ông nội, ông nhớ giữ gìn sức khỏe, không cần thiết vì bọn họ mà tức giận làm mình bị bệnh, không đáng phải lãng phí tinh thần vào mấy người không biết điều kia. Ông cũng đừng lo lắng cho bọn con, bây giờ con và Tĩnh Dương đều đã có gia đình hết rồi, không bao lâu sau cũng sẽ có con cái, bọn con có thể tự gánh vác trách nhiệm, cũng có thể chia sẻ cho ông và bậc cha chú, ông cứ việc yên tâm giao vinh dự và tương lai nhà họ Lục cho bọn con.”
Mấy đứa cháu nhà họ Lục đã tiếp thu nền giáo dục côn bổng từ nhỏ, thật ra mấy đứa nhỏ lớn lên trong cái vòng của bọn họ đều đã từng bị công bổng hun đút, rất ít người trưởng thành thành người xấu, chỉ là năng lực mỗi người không giống nhau thôi, dù sao thì chuyện này cũng liên quan đến đầu óc và chỉ số thông minh của mỗi người.
Ông cụ Lục đều rất hài lòng với mấy đứa cháu trong nhà, gửi gắm kỳ vọng rất cao vào bọn họ, Lục Tĩnh Xuyên là một đứa cháu nội mà ông ấy đánh giá rất cao, cũng giống như lúc trước ông ấy đánh giá cao đứa con thứ hai vậy.
Ông ấy biết con trai còn có một con đường rất dài cần phải đi, về phương diện công việc, ông ấy không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò anh: “Tĩnh Xuyên, sức khỏe của ông ngoại không có vấn đề gì hết, trong lòng ông tự hiểu rõ, mấy đứa không cần lo lắng, ông sẽ sống thật tốt, tranh thủ đến lúc năm thế hệ cùng chúng một nhà.
“Con sắp sửa làm cha rồi, Linh Lung lại đang sinh ba, đây là phúc phần rất lớn của nhà họ Lục, lại là một chuyện cực kỳ nguy hiểm đối với con bé, con nhất định phải chăm sóc con bé cho tốt vào, sau này khi sinh sản cũng phải đặt cơ thể của con bé lên hàng đầu, nhất định phải chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện, có yêu cầu gì thì cứ liên lạc với ông bà bất cứ lúc nào”
“Còn nữa, công việc sự nghiệp quan trọng, nhưng con cũng phải để ý đến sự an toàn của bản thân, hiện tại con có vợ có con, phải suy nghĩ nhiều hơn cho bọn họ.”
Lục Tĩnh Xuyên nghiêm túc lắng nghe: “Ông nội, con nhớ kỹ rồi.”
“Được rồi, Linh Lung làm việc cả ngày cũng rất mệt rồi, con đưa con bé về nhà nghỉ ngơi đi. Chuyện mấy đứa Lục Thu Hà cha con sẽ tự xử lý, nếu sau này bọn họ hư đốn làm nhà họ Lục mất mặt, ông nội thiếu bớt vài đứa cháu gái cũng không sao cả.”
Ông cụ Lục cố ý nói cho Lục Nam Chinh nghe thấy.