“Từ trước đến nay con cháu nhà họ Cung đều hiểu biết lễ nghĩa, ngoài mềm trong cứng, trong xương cốt tràn ngập chính nghĩa, thiện lương lại bác ái, là tấm gương điển hình của những người làm công tác văn hóa trong các gia tộc. Cha mẹ của con dạy dỗ con rất tốt, mấy tên đàn ông quê mùa nhà họ Lục nhà bác còn phải học tập các con nhiều lắm.”
Ông cụ Lục nói xong lại dạy dỗ cháu nội: “Tĩnh Xuyên, sau này chờ con của con chào đời rồi, chuyện giáo dục con cái cứ nghe theo lời mẹ vợ của con, mọi chuyện cứ để mẹ con quyết định.”
“Đếm hết tám chục đời tổ tông của nhà họ Lục chúng ta thì cũng không tìm ra được người nào có văn hóa, nhưng đếm hết tám chục đời tổ tông của nhà mẹ đẻ mẹ vợ con lại kiếm không ra một người thất học, có rất nhiều tổ tiên là trạng nguyên, thám hoa gì đó, đếm mãi không hết.”
“Đến thế hệ của mẹ vợ con, ông nhớ rõ ba anh em bọn họ đều là sinh viên của trường đại học nổi tiếng, con có một người cậu hình như còn lại trạng nguyên của kinh đô năm đó, lúc đó cục giáo dục cũng có thông báo, cậu trai kia đeo bông hoa đồng nhỏ ngồi trên xe tải dạo quanh kinh đô vài ba vòng, tạo ra vô số chấn động, làm mấy gia đình chân đất như chúng ta hâm mộ muốn chết.”
Lục Tĩnh Xuyên nghe thế cười cười, gật đầu đồng ý: “Dạ được, con nghe lời ông.”
“Nào nào, ăn cơm thôi, đừng có lo nói chuyện mãi.” Bà cụ Lục cười gọi mọi người.
Bạn nhỏ Lục Trăn ăn ngấu nghiến miệng dính đầy mỡ, giơ bàn tay bóng loáng xen lời nói: “Ông cô, sau này con sẽ thi đại học, thi đại học nổi tiếng nhất, không cần sợ thất học.”
Ông cụ Lục như cười như không: “Lúc trước cha của con cũng nói thế với ông, thấy cha con cũng coi như thông minh nhanh nhạy, ông cũng từng ôm hi vọng với nó. Kết quả thì thế nào, học từ lúc còn nhỏ đến khi tốt nghiệp cấp hai, điểm cao nhất mà cha con thi được là bảy mươi hai điểm, vậy mà nó còn có mặt mũi chạy đến tìm ông cố đòi thưởng thịt, ông cố thưởng cho cha con một bữa thịt xào măng, cho cha con ăn đủ luôn.”
“Ha ha ha…”
Người ngồi trên bàn đều cười không khép miệng được, Lục Tĩnh Nghiêu nghe xong cũng cười nắc nẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-555.html
.]
“Cha, thịt xào măng là món gì vậy ạ?” Tiểu đồng chí Lục Trăn không hiểu.
“Ngày mai cha chào một đĩa cho con ăn, là thịt xào đó, ăn ngon lắm.” Lục Tĩnh Nghiêu cười tủm tỉm dỗ cậu bé.
Tiểu đồng chí Lục Trăn vô cùng thông minh, trực giác mách bảo đó không phải là món ngon gì, cơ thể bé xíu rúc về phía mẹ, ngoài miệng còn nói: “Mẹ, cha cười trông xấu xa quá.”
“Con cứ học hành chăm chỉ vào, đi học đừng nghịch ngợm gây sự, không được đánh nhau với bạn học, nghe lời cô giáo, đừng để cô giáo và phụ huynh của các bạn tìm cha mẹ mách lẻo, không bắt cha mẹ phải đi xin lỗi thì cha của con sẽ không làm món thịt xào măng cho con ăn.” Lý Uyển Thu tranh thủ cơ hội này giáo dục cậu bé.
Lục Tĩnh Xuyên gắp một miếng thịt cho vợ ăn, nghe chị dâu họ nói, cười hỏi cháu trai: “Đồng chí Lục Trăn, con đi học đánh nhau à? Có đánh thẳng không?”
“Chưa thua bao giờ.” Đồng chí Lục Trăn ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo.
“Ha ha ha…”
Cung Linh Lung siêu thích đứa cháu trai này, gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong chén cậu bé, cười khen ngợi: “Tiểu đồng chí Lục Trăn giỏi quá, cơm có thể ăn ít, nhưng đánh nhau tuyệt đối không được thua.”
Được thím khen ngợi, bạn nhỏ Lục Trăn vô cùng vui sướng, quơ tay múa chân: “Thím khen con, con thích thím.”
Mọi người trong nhà họ Lục đều cười nhìn Cung Linh Lung, mặt ngoài cô là một người dịu dàng hiền hòa, không ngờ rằng trong xương cốt cũng là một người nghịch ngợm như thế.
Cung Linh Lung nghĩ đến sự tích vinh quang của nguyên củ, cũng có chút buồn cười, hào phóng nói cho bọn họ biết: “Con lớn lên ở nông thôn, từ lúc còn nhỏ cỡ Lục Trăn đã bắt đầu đánh nhau rồi, đánh không thắng cũng phải cắn răng mà đánh tới cùng.”