Cung Vãn Đường đoán có lẽ là chị sui đã mang mấy thứ kia đến, vội vàng nói: “Bác trai, bác đi làm việc trước đi, con và Linh Lung ở bên ngoài chờ.”
“Được rồi.”
Ông cụ Hàn gật đầu, nói với thư ký: “Tiểu Lưu, cậu dẫn hai mẹ con bọn họ đến thư viện đi.”
“Vâng, mời hai người.”
Hai mẹ con bọn họ đi theo Tiểu Lưu đi đến thư viện, ông cụ Hàn thì lại đi lên văn phòng trên lầu hai.
Lúc này các lãnh đạo quan trọng nhất đều đang ở nơi này, trên bàn làm việc có rất nhiều hồ sơ, Chu Lan Cầm cũng ở lại nơi này chịu trách nhiệm sửa soạn lại, thấy ông ấy đến, lập tức đứng lên hỏi: “Ông Hàn.”
“Lan Cầm, cô cũng ở đây à?”
Ông Hàn ngồi xuống cái ghế trống ở bên cạnh, nói với bà ấy: “Tôi vừa mới dẫn Vãn Đường và Linh Lung đến, đã bảo bọn họ đến thư viện trước rồi.”
“Hửm? Ông Hàn, ông quen biết sui gia của tôi à?” Chu Lan Cầm có chút kinh ngạc.
“Đó là cháu nuôi của tôi.”
Ông cụ Hàn giới thiệu một câu, tiện tay cầm lấy một tập hồ sơ, ngoại miệng vẫn nói: “Cháu ngoại nuôi xinh xinh đẹp đẹp của tôi bị con trai sói đuôi to của cô bắt cóc, cô nhất định phải yêu thương cưng chiều con bé, nếu con bé chịu tủi thân gì, tôi sẽ đi lật nóc nhà lão Chu đó.”
Người ngồi nơi này đều là người thông minh, mọi người đều hiểu được ý mà ông ấy muốn ám chỉ, ông D ngẩng đầu hỏi: “Đồng chí nữ cung cấp phương thuốc kia là con cái nhà ai?”
“Nhà họ Cung.” Ông cụ Hàn thở dài.
“Nhà họ Cung nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-530.html
.]
Có một lãnh đạo lớn tuổi không biết chuyện của nhà họ Cung, cũng chưa từng nghe nói nhà họ Hàn có bà con nào họ Cung.
Ông D tạm thời không trả lời người kia mà lại hỏi ông cụ Hàn tiếp: “Không phải lúc trước tất cả mọi người trong nhà họ Cung đều đã c.h.ế.t trong trận cháy ngoài ý muốn kia rồi sao? Vẫn còn có người sống à?”
“Vãn Đường còn sống, mấy năm nay con bé cũng sống rất vất vả, chờ sau này lại nói kỹ càng hơn.”
Trên đường đến đây ông cụ Hàn cũng đã hỏi thăm rõ ràng những chuyện năm xưa, nhưng Cung Vãn Đường chỉ cho ông ấy biết đó không phải là ngoài ý muốn, mà là do người khác tạo thành, còn những chuyện khác thì bà không muốn nói, ông ấy tính toán chờ sau này lại đi tìm bà ấy nói chuyện cẩn thận sau.
Các lãnh đạo ở trong văn phòng làm việc bận rộn, hai mẹ con nhà họ Cung ở trong thư viện chọn một cuốn sách mà mình cảm thấy có hứng thú, ngồi trong một góc cạnh cửa sổ yên lặng đọc sách.
“Sao mấy người lại ở chỗ này?”
Một giọng nói có chút quen thuộc ở bên cạnh vang lên, Cung Linh Lung nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, thấy đó chính là lãnh đạo của ủy ban cách mạng đến kiếm chuyện từng bị chú Hàn đuổi đi lúc trước.
Cô nhớ rõ hình như đối phương họ Trịnh, lúc này thấy bà ta xụ mặt xuống, ra vẻ như rất ngứa mắt hai người bọn họ, lạnh lùng nói: “Nơi này không phải nhà của bà, hình như chúng tôi cũng không cần thiết phải báo cáo cái gì cho bà thì phải.”
Từ sau khi từ khu vực chịu thiên tai quay về, Trịnh Tuệ Vân đã bị rất nhiều lãnh đạo chỉ đích danh phê bình, chức vụ công việc cũng bị giáng chức đi một cấp, mấy ngày nay chẳng có chuyện gì khiến bà ta hài lòng.
Sau đó lại nhìn thấy bức ảnh và bài viết đăng trên báo, bà ta lại càng giận hơn, bây giờ nhìn thấy hai mẹ con bọn họ ở chỗ này, trên cơ bản đã xác định bọn họ không phải dân chúng bình thường, cũng không phải quân tẩu bình thường như những gì báo chí đã đăng.
“Mấy người là người nhà của ai?” Trực giác mách bảo Trịnh Tuệ Vân, gia đình của hai người này rất có bối cảnh.
Cung Linh Lung lạnh nhạt hỏi lại: “Bà là người của đồn công an hả? Đến đây định điều tra thân phận hộ khẩu của chúng tôi sao?”
“Cô ăn nói kiểu gì thế hả, người lớn trong nhà cô không dạy cô cách ăn nói lễ phép sao?” Trịnh Tuệ Vân nhíu mày, trong lúc vô tình đã bày ra dáng vẻ trịch thượng của người lớn tuổi.
Cung Linh Lung ghét nhất loại người tự cao tự đại giống như bà ta, đứng lên, thái độ vẫn cứ bình tĩnh nói: “Có lẽ bà cũng là lãnh đạo của đơn vị nào đó đúng không, giữa trách nhiệm quyền lợi và lễ phép, cái nào nặng cái nào nhẹ chắc là bà sẽ rõ ràng hơn tôi đúng không. Nếu bà không phải là lãnh đạo của đồn công an, không phải đến đây thẩm vấn điều tra chúng tôi thì mắc gì tôi phải trả lời câu hỏi của bà chứ?”