“Sao lại nói chuyện này nữa rồi?” Thái Chính Hòa thấy ánh mắt của ông ta rất nghiêm túc, đuổi theo hỏi: “Lão Tiết, có phải ông còn có chuyện gì giấu tôi không?”
“Tôi không giấu giếm chuyện gì cả, chỉ là có chút lo lắng thôi.”
“Cung Vãn Đường nấp ở phía sau âm thầm tính toán nhiều năm như thế, có lẽ đã điều tra được rất rõ về tôi, tôi nghi ngờ là bà ta còn sẽ có chiêu gì khác.”
“Tôi cũng chỉ sợ là sẽ xảy ra chuyện chẳng lành gì đó, mấy đứa con cháu trong nhà ngoại trừ Vĩ Dân ra thì mấy đứa khác đều còn nhỏ, tài năng bình thường có hạn. Vĩ Phàm thì vẫn còn chưa tìm được, tôi chỉ sợ là chúng ta vừa mới thành công thì người của Cung Vãn Đường sẽ lôi Vĩ Phàm ra để trả thù, còn sẽ nổi điên mà đối phó với mấy người Vĩ Dân.”
“Cho nên hiện tại tôi bắt buộc phải chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất, lỡ như sự việc không thành công, không thể tiêu diệt được hai mẹ con Cung Vãn Đường, ngược lại tôi còn mất mạng thì phải nhờ ông sắp xếp đưa mấy đứa con cháu nhà họ Tiết rời khỏi kinh đô rồi.”
Nói đến đây, Tiết Hải Huy hơi khựng lại, ánh mắt khi nhìn về phía ông ta trở nên sâu thẳm vô cùng phức tạp.
Ông ta im lặng vài giây, nhắm mắt lại, đưa ra quyết định cuối cùng: “Sắp xếp đưa bọn họ đến hòn đảo bên kia đi, giữ được rừng xanh thì không sợ sẽ thiếu củi đốt. Chỉ cần bọn nhỏ còn sống thì nhà họ Tiết sẽ không biến mất, cho dù tôi có c.h.ế.t thì sau này bọn họ chắc chắn sẽ báo thù lại giúp tôi.”
Hòn đảo bờ bên kia!
Cung Linh Lung nghe được rất rõ những lời này, ánh mắt khi nhìn về phía Thái Chính Hòa cũng thay đổi.
Đây lại là một chuyện lớn khác nữa rồi.
Nếu không phải Tiết Hải Huy nói lời trăn trối lộ ra chuyện này, cô thật sẽ không nghi ngờ thân phận thật sự của Thái Chính Hòa, có lẽ sẽ chỉ coi ông ta là đồng loã bình thường trong ủy ban cách mạng mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-526.html
.]
“Được rồi.”
Thái Chính Hòa hoàn toàn không biết thân phận của mình đã bị bại lộ, tận thế của mình sắp đến, lập tức đồng ý lời nhờ vã của ông ta.
“Lão Thái, để bảo đảm an toàn thì ông đi xác nhận lại mấy thứ mà chúng ta đang cất giấu đi, tốt nhất là ông nên đổi chỗ giấu khác.”
Trong lòng Tiết Hải Huy vẫn cứ rất bất an, nhíu mày nói: “Cung Vãn Đường có thể lẻn vào nhà tôi đi ra đi vào tự nhiên như thế, có lẽ đã theo dõi tôi từ rất lâu rồi, nói không chừng có một vài nơi đã bị bại lộ. Hiện tại tôi không tiện đích thân đi xem xét, cũng không thể cử Vĩ Dân rời đi, ông tự đi xem thử đi.”
“Được rồi, tối nay tôi đi ngay. Trước khi giải quyết xong hai mẹ con Cung Vãn Đường thì ông và mấy đứa nhỏ đừng có làm gì hết, cố gắng dẫn dụ bọn họ đi ra ngoài là được.” Thái Chính Hòa nói với ông ta.
Nói với ông ta những chuyện quan trọng này rồi, Tiết Hải Huy vội vàng chạy trở về, thông qua con đường hầm ngầm lúc nãy quay về.
Lúc này Cung Linh Lung lại không đi theo nhà bọn họ, đổi mục tiêu theo dõi thành Thái Chính Hòa, tối nay bọn họ đã tự cung cấp cơ hội cho cô, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Thật ra Thái Chính Hòa vừa mới tan ca về đến nhà không được bao lâu, còn chưa ăn cơm tối, lúc này ông ta cũng không vội vã đi ra ngoài, cầm đồ ăn mua từ đơn vị về ra, ngồi trong phòng khách rộng rãi ăn cơm một mình.
Thấy ông ta tạm thời chưa rời đi, Cung Linh Lung vội vàng chạy ra ngoài gặp Lục Tĩnh Xuyên một lần, trốn ở góc tối an toàn, kể lại hết những bí mật mà cô nghe lén được hôm nay cho anh nghe.
“Linh Lung, lát nữa anh sẽ đi điều tra số điện thoại này. Bây giờ anh đi về báo trước với mẹ một tiếng, để mẹ lập tức về nhà, anh sẽ nhanh chóng chạy đến tập hợp với em, chúng ta cùng nhau đi theo dõi Thái Chính Hòa.”
Cung Linh Lung gật đầu đồng ý, lại nói: “Anh Tĩnh, bảo mẹ liên lạc với Tĩnh Dương, chuẩn bị sẵn sàng trước đi, chờ chúng ta thu gom hết đồ đạc rồi, lại bảo em ấy dẫn đội đến lập công.”
Lục Tĩnh Xuyên cười khẽ: “Được rồi, tiện đường về anh sẽ xử lý luôn.”