Sau khi Tiết Vĩ Dân về kinh đô, bởi vì cha mẹ của mình nên công việc của gã ta cũng đã bị điều động đi, bị giáng chức ba cấp, bị điều đến một vị trí cực kỳ bận rộn.
Làm việc bận rộn, gã ta cũng không có thời gian rảnh để đi ra ngoài chơi, hôm nay cũng tránh đi được một kiếp.
Gã ta không xảy ra chuyện gì, con trai cả của Tiết Hải Huy là Tiết Vĩ Phàm lại xảy ra chuyện, anh ta bị người ta bắt cóc ở khu vực gần đơn vị, cặp táp của anh ta rơi dưới đất, bên trong còn có một bức thư, trong thư chỉ ghi lại mấy chữ, đại khái là muốn mời Tiết Vĩ Phàm đến nhà mình chơi vài hôm.
“Rốt cuộc là ai?”
“Tiết Hải Huy, rốt cuộc thì nhà họ Tiết đã trêu chọc phải kẻ thù nào thế hả?”
“Người của đồn công an đến điều tra, tại sao anh không nói cho bọn họ biết?”
Hai đứa con trai đều xảy ra chuyện, Diêu Mai Đình ở trong nhà cuồng loạn rít gào chất vấn, người nhà họ Diêu nhận được tin tức vội vàng chạy về cũng ngồi bên cạnh nghe, nhưng Tiết Hải Huy lại chỉ ôm đầu không nói lời nào.
“Tiết Hải Huy, rốt cuộc thì anh đã tạo nghiệt gì? Vì sao anh không nói gì hết vậy?”
“Cha mẹ anh đã chết, anh của anh đã chết, em gái của anh cũng đã chết, hai vợ chồng em trai của anh cũng đã ngồi tù, đời này cũng ra không được, hiện tại đến lượt con gái và mấy đứa cháu trai cháu gái của anh.”
“Nếu không phải tử thù, nếu anh không làm chuyện táng tận thiên lương gì đó, tại sao đối phương lại muốn g.i.ế.c sạch người nhà họ Tiết chứ?”
“Đã đến nước này rồi, vì sao anh còn chưa chịu nói gì nữa?”
“…”
Diêu Mai Đình hỏi hết câu này đến câu khác, Tiết Hải Huy vẫn cứ ngậm chặt miệng không nói tiếng nào, ông ta biết chỉ cần ông ta nói ra thì cũng coi như là ngày c.h.ế.t của mình.
Trong tầng hầm ngầm âm u ẩm ướt nào đó, tay chân Tiết Vĩ Phàm đều bị trói chặt, cơ thể bị hai sợi dây xích khóa lại, anh ta đã bị bắt đến nơi này giam giữ hai ba tiếng đồng hồ, vẫn luôn liều mạng giãy dụa tìm kiếm cơ hội chạy trốn, nhưng rõ ràng cũng đều chỉ là uổng công mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-508.html
.]
Chờ đến khi trời tối, bên ngoài cuối cùng cũng vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng chìa khóa mở ổ khóa ra.
Cánh cửa sắt dày nặng bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, một bóng dáng cao gầy xuất hiện ở cửa, ông ấy thuận tay mở ánh đèn mờ nhạt lên, đứng từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống Tiết Vĩ Phàm giống như một vị tử thần.
“Rốt cuộc thì ông là ai?”
Người đàn ông có gương mặt vô cùng đẹp trai phóng khoáng, ăn mặc bình thường rồi lại không thể nào che giấu được khí chất của toàn thân, trong ánh mắt không có bất cứ nhiệt độ nào, lạnh lẽo đến mức làm cho toàn thân người ta phát run.
Tiết Vĩ Phàm xác định mình chưa bao giờ gặp ông ấy, nhưng nếu xét về tuổi tác thì có lẽ ông ấy cùng tuổi với cha của mình, lúc này trên cơ bản đã xác định chuyện ông bà nội mình c.h.ế.t là do ông ấy làm.
“Rốt cuộc thì ông có thù oán gì với nhà của chúng tôi?”
Năm nay Tiết Vĩ Phàm cũng chỉ vừa tròn hai mươi, cực kỳ giống Tiết Hải Huy khi còn trẻ, từ nhỏ anh ta đã sống trong cuộc sống sung sướng, chưa từng chịu khổ, làn da trắng trẻo hơn cha khi còn trẻ rất nhiều, cũng rất là ra dáng cậu ấm nhà giàu có.
Người đàn ông kia không nói cái gì, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt lên người anh ta, lấy một cái máy ảnh trong túi ra, chụp lại hình ảnh của an ta, sau đó im lặng không nói tiếng nào xoay người rời đi.
Ông ấy vừa rời đi, đèn cũng bị tắt, tầng hầm ngầm rét lạnh lại rơi vào trong bóng đêm.
“Ông đi về cho tôi, đi về đây.”
“Tốt nhất là ông mau thả tôi ra, chờ cha tôi tìm được rồi, ông chắc chắn sẽ phải đẹp mặt.”
Tiết Vĩ Phàm gân cổ lên kêu to, nhưng tiếng bước chân ở bên ngoài lại nhanh chóng biến mất, từ đầu đến cuối đối phương chưa từng nói một lời.
Lại nghĩ đến chuyện ông bà nội, bác trai và cô đều đã chết, trong lòng Tiết Vĩ Phàm sợ hãi, lúc trước anh ta đã kêu la mấy tiếng đồng hồ, bên ngoài lại không có bất cứ tiếng động nào, anh ta đoán có lẽ nơi mình bị bắt giam rất hẻo lánh, nói không chừng là vùng hoang vắng, cha mẹ chưa chắc có thể tìm được mình.
Người đàn ông này là kẻ thủ của cha anh ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta, anh ta nhất định phải nghĩ cách chạy đi, nếu không sẽ c.h.ế.t ở nơi này.