“Chị dâu, chị lái xe giỏi thật đó.”
Tống Thao thấy cô lái xe vững vàng vượt qua hố đất nhấp nhô, bọn họ ngồi ở phía sau cũng không cảm nhận được xóc nảy quá nhiều.
Cung Linh Lung kiêu căng khoe khoang: “Nếu bàn về tài lái xe thì chị dâu của em chính là nhân vật truyền kỳ trong quân khu thành phố Hán đó, chị chỉ mất hai tiếng đồng hồ đã học được cách lái xe jeep và xe tải lớn, lại mất thêm một buổi tối nữa đã học được lái máy kéo.”
“Thật à?” Tống Thao kinh ngạc đến ngây người.
“Bảo đảm không giả được.” Cung Linh Lung đùa với cậu ấy.
“Ha ha.”
Tống Thao vui vẻ cười to: “Không hổ là cô vợ được anh họ đại ma vương của em nhìn một phát là ưng ngay, chị với anh ấy thật sự quá xứng đôi.”
Dọc theo đường đi đều nói chuyện với cậu ấy, đoạn đường về cũng không còn khô khan nhạt nhẽo, lái xe gần nửa tiếng đồng hồ, đến gần buổi tối thì bọn họ đều bình an chạy đến trạm cứu trợ chữa bệnh.
“Linh Lung, cuối cùng con cũng về rồi.” Bạch Thủy Tiên thấy con gái về, rốt cuộc cũng yên tâm.
Tống Thao nhảy xuống xe, xách theo hành lý chạy đến, cười tươi rói chào hỏi: “Dì Bạch.”
“Thao.”
Bạch Thủy Tiên cũng không ngờ rằng có thể gặp được cậu ấy ở chỗ này, thấy cậu ấy còn dẫn theo không ít đồng đội, biết bọn họ đến đây l.à.m t.ì.n.h nguyện viên, vội nói: “Thao, tối nay mấy đứa đừng có đi lại lung tung, lúc nãy vừa mới dựng không ít lều trại cho tình nguyện viên nghỉ ngơi, bây giờ mấy đứa đi đăng ký tên tuổi, tìm chỗ nghỉ ngơi trước, dì đi đến nhà ăn lấy cơm cho mấy đứa, mấy đứa đăng ký xong thì lập tức về đây ăn cơm.”
“Dì Bạch, phiền dì rồi.” Tống Thao cảm ơn.
Các học sinh khác đều lễ phép cảm ơn, sau đó theo sát cậu ấy đi tìm người phụ trách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-489.html
.]
Cung Linh Lung ở bên này dỡ hàng, Bạch Thủy Tiên nhanh chóng đi lấy cơm chiều về cho bọn họ, chỉ là màn thầu ăn kèm với dưa muối vô cùng đơn giản, còn có nửa thùng cháo loãng.
“Linh Lung, con bận rộn cả ngày rồi, ăn cơm trước đi.”
Trong không gian của Cung Linh Lung có không ít thức ăn, trước khi đến đây cô đã tranh thủ thời gian làm rất nhiều bánh bao màn thầu, chỉ cần đói bụng thì sẽ ăn chúng nó và trái cây đỡ đói.
Bạch Thủy Tiên đã ăn cơm chiều xong, lúc này cũng đã sửa soạn giường chiếu đơn giản, nói với cô: “Linh Lung, tối nay chắc là sẽ không có nhiệm vụ lái xe, con ăn cơm nước xong rồi đi nghỉ ngơi đi, tranh thủ ngủ nhiều một chút, ngày mai mới có sức để làm việc.”
“Dạ được rồi.”
Cung Linh Lung nhìn về phía màn đêm ở nơi xa, có chút lo lắng nói: “Cũng không biết anh Tĩnh đã ăn cơm chưa nữa.”
“Chỉ e là vẫn chưa, con đường phía trước rất khó xử lý, xe vẫn chưa đi vào được, mấy món màn thầu và cháo mà nhà ăn chuẩn bị cũng chưa chắc có thể đưa đến chỗ của bọn họ.”
Bạch Thủy Tiên cũng đang lo lắng, lại nói cho cô: “Tổng chỉ huy lần cứu trợ chống động đất lần này là Hàn Tế, quân lính của quân khi kinh đô là nhóm người đầu tiên chạy đến nơi phát sinh tai nạn đầu tiên. Nghe nói là từ hai ngày trước rồi, bởi vì vật tư cung ứng không kịp, hai ngày nay bọn họ toàn là không ăn không uống hai ngày đêm ở chỗ này cứu viện.”
Xông vào tiền tuyến nguy hiểm nhất chính là thiên chức của quân nhân, bọn họ quyết định mặc vào chiếc áo màu ô liu kia thì phải không chút do dự lao về phía trước.
“Tình nguyện viên càng lúc càng nhiều, con thấy hôm nay còn có không ít đội ngũ kiến trúc đến, có bọn họ gia nhập, có lẽ có thể nhanh chóng dọn dẹp các chướng ngại vật trên đường, đến lúc đó muốn cung ứng đồ ăn nước uống sẽ tiện hơn rất nhiều.” Cung Linh Lung thở dài nói.
Thật ra hiện tại Lục Tĩnh Xuyên cũng không cách chỗ bọn họ quá xa, cũng chỉ khoảng ba mươi dặm thôi, nếu là bình thường thì đi hết đoạn đường này cũng không mất bao lâu, nhưng hiện tại là đang động đất, giao thông của khu vực bị thiên tai đã hoàn toàn tê liệt, bọn họ muốn gặp được nhau sẽ vô cùng khó khăn.
Bọn họ đã đến nơi này chi viện được ba ngày rồi, toàn bộ đồ ăn nước uống mang đến lúc trước cũng đã hết sạch, buổi chiều có tình nguyện viên đi bộ đến đưa một ít thức ăn, mỗi người cũng chỉ được chia cho một cái màn thầu ăn lót dạ.
Cứu người là một công việc rất tốn thể lực, bọn họ đã đói bụng khát nước từ lâu rồi, nhưng lại chẳng có người nào oán giận, lúc này đang cầm đèn pin rọi vào trong đống đổ nát, liên tục kêu gọi tìm kiếm người còn sống.
Người nhiều sức nhiều.
Ngày hôm sau, hơn một nghìn người dọn dẹp đường xá của khu phía đông, vật tư tiếp viện đã được đưa vào một cách thuận lợi.