Lục Tĩnh Xuyên tự giác không hỏi thêm về cái thứ thần kỳ này nữa, sau này anh cũng không có ý định hỏi, vội vàng nói: “Linh Lung, hiện tại em đi vào đó thu hết toàn bộ đồ đạc thì cần mất khoảng bao lâu?”
“Hai mươi phút.”
“Được rồi. Vậy nửa tiếng sau chúng ta nội ứng ngoại hợp cùng nhau hành động.”
Hai vợ chồng bọn họ thương lượng quyết định thời gian, Cung Linh Lung lại chạy trở về thôn trang, Lục Tĩnh Xuyên thì quay về bờ sông truyền mệnh lệnh.
“Đùng…”
Theo tiếng s.ú.n.g đầu tiên vang lên, sơn trang vốn dĩ đang vô cùng yên lặng đột nhiên sôi trào.
Những người đang ở trong sơn động miệt mài đào vàng nhận được tin tức có người đánh bất ngờ bao vây tấn công bọn họ, cả đám vội vàng dừng làm việc, dựa theo huấn luyện lần lượt cầm vũ khí đi đến nghênh chiến.
Tiếng pháo tiếng s.ú.n.g nổ ầm ầm lọt vào tai, ánh lửa b.ắ.n ra xung quanh, mùi thuốc s.ú.n.g vô cùng gay mũi cũng lan tràn ra khắp không gian.
Bên ngoài lửa đạn chiến đấu vô cùng kịch liệt, mấy căn nhà đất trong thôn trang nhanh chóng bị phá hủy hơn phân nửa, xung quanh liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết nối liền.
Bên phía thôn trang tổn thất nặng nề, người phụ trách lớn giọng gào thét chỉ huy, mệnh lệnh người khác đi đến nhà kho dọn b.o.m có sức nổ lớn đến chi viện.
Nhưng mà bọn họ lại nhanh chóng nhận được báo cáo: “Đội trưởng, tiêu rồi, mấy thứ trong nhà kho đã biến mất sạch sẽ, một viên đạn cũng không thấy đâu.”
“Cái gì?”
Người phụ trách sợ hãi: “Sao lại thế được? Tao ăn cơm chiều xong còn đi kiểm tra, đồ đạc vẫn còn ở trong đó mà, mày bị đuôi rồi đúng không?”
“Đội trưởng, không có thật đó, đừng nói là đạn, đến cả một hạt gạo cũng không thấy đâu.” Một người khác cũng như phát điên trả lời.
Tiếp viện hậu cần của bọn họ bị cắt đứt, không thể cung ứng thêm viên đạn nào, bị mấy người Lục Tĩnh Xuyên bao vây rút lui vào bên trong sơn động, vì bảo vệ tính mạng, bọn họ bất đắc dĩ đành phải mở hai lối ra khác để chạy trốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-478.html
.]
Hai lối ra kia cũng thuận lợi được mở ra, chỉ có điều thứ nghênh đón bọn họ lại chính là s.ú.n.g máy cỡ lớn, những người lao ra ngoài đều bị b.ắ.n thành cái sàng.
Một tiếng sau, chiến đấu kết thúc, tiếng pháo, s.ú.n.g đã dừng lại.
Lục Tĩnh Xuyên dẫn theo người lập tức xông vào dọn dẹp chiến trường, Cung Linh Lung bỏ mấy thứ kia trả lại vào trong kho hàng, sau đó vội vàng chạy đi tập hợp với anh, ẩn thân lén nói nhỏ vài câu với anh, sau đó lập tức chui vào trong không gian.
Mùi m.á.u tươi ở bên ngoài quá nồng, cô chịu không nổi, hiện tại bụng lại đang tạo phản kêu gào đói bụng, cô chỉ đàn đốt lửa lên nấu mì ăn.
Giang Vận nhanh chóng chạy đến báo cáo: “Nhị sư huynh, Trần Anh và bà Tiêu kia đều đã c.h.ế.t rồi, bà Tiêu kia bị đạn pháo b.ắ.n trúng chết, Trần Anh thì chạy trốn từ cửa sau, bị đại sư huynh b.ắ.n thành cái sàng luôn rồi.”
“Được rồi.”
Lục Tĩnh Xuyên gật đầu, cười nhìn về phía hai người bọn họ: “Đại sư huynh, sư muội, tối nay hai người vất vả rồi.”
“Chúng ta mà còn cần nói mấy lời khách sáo này sao?” Quý Duy trợn trắng mắt liếc nhìn anh.
Giang Vận cười cười, nhẹ nhàng khiêng vũ khí của mình lên, cười nói: “Nhị sư huynh, dạo gần đây quân công của anh cứ tăng lên vèo vèo, hết cái này đến cái khác, cũng sẽ không thiếu được việc thăng chức tăng lương, có phải anh nên mời bọn em một bữa không?”
“Ngày mai có ngay.”
Bọn họ hiếm khi có dịp đến thành phố Hán, lại lên kế hoạch tối mai sẽ rời đi, anh cũng nên mời bọn họ ăn một bữa ngon.
Đoàn trưởng Tôn nhanh chóng đi đến, cười vui vẻ nói: “Đoàn trưởng Quý, phó đoàn trưởng Giang, tối nay hai người vất vả nhiều rồi.”
“Đoàn trưởng Tôn, anh khách sáo quá rồi.” Quý Duy cũng khách sáo đáp lại.
Bọn họ ở bên ngoài dọn dẹp vật tư, Cung Linh Lung ở trong không gian nấu một chén mì thịt heo to, ăn xong lại hái mấy trái cây đã chín, nấu hai nồi cơm heo to.
Tối nay cô không hề đụng đến mớ trang bị vũ khí, vàng và lương thực, nhưng lại tranh thủ cơ hội lấy đi không ít than tổ ong, tối nay cô cũng coi như lập công lớn, không cần đến bộ đội lãnh công, lấy một ít thứ coi như là tự khen ngợi mình.