Cung Linh Lung đứng ở bên cạnh, thấy cô ta mở tờ giấy kia ra, trên giấy là một tấm hình vẽ giản dị, mà lúc này sắc mặt của Trần Anh lại vô cùng nghiêm túc, khác hoàn toàn với biểu cảm thường ngày của cô ta.
Trần Anh đứng nhìn một lúc lâu, lại mở một ngăn túi bí mật bên hông ba lô, lấy ra một cuộn giấy có hình dạng tương tự, khóa kỹ cửa phòng, sau đó mới mở tờ giấy kia ra.
Tờ giấy này cũng là một bức tranh vẽ, Cung Linh Lung nhìn kỹ, trên cơ bản đã xác định đó là một cái bản đồ, nhưng bản đồ không được hoàn chỉnh.
Mà bản vẽ mà Trần Anh lấy được từ trong trại nuôi heo rõ ràng cũng là một trong những phần còn khuyết thiếu của tấm bản đồ này.
Trần Anh cầm hai tờ giấy cẩn thận so sánh một lúc lâu, còn cầm bản nháp ở bên cạnh ghi chép rõ ràng. Nhìn thấy những chữ viết và kích cỡ chú thích rõ ràng mà cô ta viết lên, Cung Linh Lung xác định cô ta không phải người bình thường.
Trần Anh bận rộn hơn nửa tiếng đồng hồ, cẩn thận sao chép bản vẽ vừa mới bắt được lên trên bản đồ.
Xử lý xong chuyện này, cô ta lấy bật lửa thiêu rụi bản vẽ kia, lại cẩn thận cuốn cái bản đồ vẫn chưa hoàn chỉnh kia lại, bỏ vào trong túi kín bí mật của ba lô.
Cô ta vừa mới cất xong, bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của thím Tiêu: “Anh Tử, khăn trải giường con giặt hồi sáng đã rơi xuống đất rồi kìa, con mau đi nhặt đi.”
“Được rồi, con tới ngay.”
Chờ Trần Anh rời khỏi nơi này rồi, Cung Linh Lung nhanh chóng lấy cuộn giấy mà cô ta mới cất đi ra, trải lên trên bàn, lại lấy máy ảnh trong không gia ra, nhanh chóng chụp lại cái bản đồ kia.
Lúc Trần Anh quay về, mọi thứ đã được bỏ về chỗ cũ, Cung Linh Lung cũng không ở lại nơi này, vội vàng chạy trở về.
Chờ đến khi về đến nhà, mấy người Lục Tĩnh Xuyên vẫn còn chưa về, Bạch Thủy Tiên đang ở trong phòng sách phiên dịch sách y, thấy cô đi lâu như thế, vội vàng thấp giọng hỏi: “Linh Lung, có phải con đã điều tra được gì rồi không?”
“Mẹ, bọn họ đúng là có vấn đề, thân phận cụ thể còn cần phải điều tra thêm.” Cung Linh Lung kể lại từ đầu đến đuôi những gì cô nhìn thấy nghe được cho bà nghe.
Bạch Thủy Tiên đã có chút suy đoán về thân phận của bọn họ nói: “Chờ Tĩnh Xuyên về, con lập tức nói cho nó ngay, nhất định không thể để bọn họ tiết lộ bí mật này đi ra ngoài.”
Nửa tiếng sau Lục Tĩnh Xuyên mới quay về, mấy người Hàn Tế cũng đều có mặt, Bạch Thủy Tiên lập tức dừng công việc trong tay lại, cắt trái dưa hấu đã bỏ vào trong lu nước ướp lạnh ra cho bọn họ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-456.html
.]
“Anh Tĩnh, anh vào phòng một chút, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hai vợ chồng quay về trong phòng, Cung Linh Lung tiện tay đóng cửa phòng lại, ghé sát vào lỗ tai của anh nói ra toàn bộ những chuyện lúc nãy, cũng đưa máy ảnh cho anh.
“Linh Lung, anh lập tức đi xử lý chuyện này ngay, em ở trong nhà trò chuyện với thầy đi, anh làm xong sẽ lại quay về.” Lục Tĩnh Xuyên ôm cô, nói xong lập tức xoay người rời đi.
Mấy người Hàn Tế đang ăn dưa hấu, Lục Tĩnh Xuyên đi ra ngoài nói với ông ấy: “Thầy, con có một chút chuyện gấp cần phải xử lý, phải đi ra ngoài một chút.”
“Con đi làm việc đi.” Hàn Tế phất tay với anh.
“Linh Lung, ăn dưa nè.”
Giang Vận chọn một miếng ít hạt nhất đưa cho cô, nói: “Chiều nay chị được nghỉ, chúng ta cùng nhau ra bờ sông câu cá đi.”
Vì muốn sáng tạo cơ hội cho thầy, đứa con gái nuôi kiêm học trò này cũng đã vô cùng tận tâm rồi.
“Được rồi, để chị đi sang nhà bên cạnh mượn cần câu.”
Cung Linh Lung cũng không suy nghĩ quá nhiều, cầm hai miếng dưa hấu, đi sang nhà chị dâu ở kế bên.
Ba thanh niên nam nữ bọn họ muốn đi câu cá, Bạch Thủy Tiên đứng lên chuẩn bị trà lạnh giải nhiệt cho bọn họ, lại thêm ba cái mũ rơm cho ba người, lại thêm một ít táo.
Trước khi bọn họ xuất phát, bà còn dặn dò: “Linh Lung, con nhớ tìm một nơi râm mát câu cá, con đừng có phơi nắng, con đang mang thai, không thể bị cảm nắng, câu một hai con rồi về là được rồi.”
“Được rồi, một tiếng sau con về.” Cung Linh Lung trả lời.
Giang Vận âm thầm nháy mắt ra hiệu cho thầy của mình, giơ tay đặt lên vai Cung Linh Lung, cười tủm tỉm kéo cô rời đi.
Hai tay Quý Duy xách theo hai cái thùng nhỏ, không hề chần chừ nửa giây nhấc chân đuổi kịp, không bao giờ ở lại nơi này chướng mắt.