Ông già họ Tiết cũng có suy nghĩ giống bà ta, đi đến gần ôm Tiết Khải đi, còn duỗi tay bịt miệng cậu bé, không cho thằng bé kêu to, sợ quá ồn ào làm hàng xóm xung quanh nghe được.
“Tiểu Khải.”
Văn Thiến vùng vẫy bò dậy, muốn đi cứu con trai, nhưng cây chổi lông gà trong tay bà già họ Tiết đã điên cuồng đập về phía cô ta.
Tiết Khải tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị bà già kia đánh ngã xuống đất, còn bị bà ta đá mạnh vài cái, miệng phun máu, cậu bé sợ đến mức liên tục dùng tay cào ông già họ Tiết, bởi vì quá sốt ruột và hoảng loạn đã cào ông già này bị thương.
Cổ đau nhói, ông già họ Tiết dùng tay xoa chỗ đau, buông Tiết Khải ra, cũng cho thằng bé có cơ hội chạy trốn.
Kết quả Tiết Khải lại tranh thủ lúc bọn họ không kịp đề phòng mà mở cửa chính ra, chạy ra ngoài vừa chạy vừa la to: “Cứu mạng, cứu mạng, có ai không, mau cứu mẹ của con…”
Cậu bé la to, tiếng kêu cực kỳ vang dội trong đêm đen yên tĩnh.
Chờ đến khi hàng xóm xung quanh xông đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh Văn Thiến bị đánh đến mức mặt đều biến hình vô cùng thê thảm và sắc mặt hoảng loạn gần như không khác gì nhau của ba cha con Tiết Hải Lâm.
“Mẹ, mẹ làm cái gì thế?”
“Em dâu họ đang ở trong nhà bình thường, sao tự nhiên mẹ lại đánh em ấy?”
“Có chuyện gì chúng ta không thể nói chuyện đàng hoàng sao?”
Tiết Hải Lâm giành mở miệng trước, ánh mắt khi nhìn về phía mẹ già tràn ngập oán trách và chỉ trích, hiện tại trong nhà đã xảy ra nhiều chuyện như thế rồi, mẹ của ông ta còn kiếm thêm chuyện cho ông ta, bà ta cảm thấy ông ta sống lâu quá rồi đúng không?
Hai ông bà già nhà họ Tiết cũng biết mình gây ra họa, nếu xử lý không tốt thì sẽ có họa lớn rơi xuống đầu của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-414.html
.]
Dù sao thì bà già họ Tiết cũng đã được “đi học thêm” ở kinh đô nhiều năm, năng lực phản ứng cũng còn tạm được, dùng góc độ mà người khác không nhìn thấy được để cảnh cáo Văn Thiến, ngoài miệng lại nói: “Mẹ vừa mới nói Hướng Bình qua đời đã nhiều năm, nó dẫn theo con trai cô nhi quả phụ sống một mình cũng chẳng dễ dàng gì, sống tạm ở nhà chúng ta ba năm ngày thì còn được, ở lại đây mãi thì sao mà được chứ.”
“Mẹ có lòng tốt giới thiệu đối tượng mới cho nó, vậy mà nó lại không đồng ý, còn nói Hướng Bình là vì vận chuyển đồ đạc giúp nhà chúng ta nên mới xảy ra chuyện c.h.ế.t đi, nhà của chúng ta nhất định phải nuôi nó cả đời, còn bắt mẹ phải mua nhà tìm công việc ở kinh đô cho nó.”
“Không phải…”
Thấy bà ta nói dối, Tiết Khải mở miệng đang định giải thích, nhưng Văn Thiến lại bịt miệng cậu bé kịp thời, chồn đầu vào cổ con trai, cố nhịn đau dạy dỗ cậu bé: “Tiểu Khải, con đừng nói chuyện, để mẹ nói.”
Cũng trong nháy mắt này, Văn Thiến đã đưa ra quyết định cuối cùng.
Cô ta kéo mái tóc rối bời của mình xuống để che khuất nửa bên mặt bị thương nặng nhất, không cho người ngoài nhìn thấy rõ tình hình thê thảm của mình.
Chờ đến khi cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đã thay đổi, gân cổ lên điên cuồng gào thét: “Chồng của tôi vốn dĩ là vì nhà mấy người nên mới chết, nếu anh ấy không gặp chuyện thì che mẹ chồng tôi cũng sẽ
“Lúc trước nhà mấy người dùng mấy thứ rách nát kia để đuổi chúng tôi đi, chút tiền đó còn chưa đủ để nhặt xác chồng và cha mẹ chồng của tôi.”
“Gia đình êm ấm của tôi bị mấy người phá hủy, mấy người nhất định phải gánh chịu cuộc sống của hai mẹ con chúng tôi.”
“Vì sao mấy người có thể sống yên ổn, cả gia đình đều có tiền có thế, mỗi ngày ăn sung mặc sướng, hai mẹ con chúng tôi lại không có chỗ để che mưa chắn gió chứ.”
“Chồng của tôi là vì mấy người nên mới chết, mấy người nhất định phải bỏ tiền nuôi chúng tôi cả đời.”
“Tôi muốn nhà, muốn một căn nhà ở kinh đô, còn phải có tiền nữa, nếu mấy người không cho, đời này hai vợ chồng chúng tôi đều sẽ quấn lấy mấy người, máy người ở chỗ nào tôi sẽ ở chỗ đó, mấy người ăn cái gì tôi cũng sẽ ăn cái đó.”
“Mụ đĩ già bà, bà mà còn đánh tôi nữa thì tôi sẽ kéo mấy người cùng nhau c.h.ế.t chùm.”