Người nói chuyện là hàng xóm nữ, đối phương nhìn về phía Tiết Hải Lâm, quan sát ông ta từ trên xuống dưới nói: “Đây là anh họ của cô đúng không, chồng cô giống anh họ thật đó.”
Người kia vừa nói ra câu này, lửa giận mới bị Bành Ngọc Ni đè xuống lại bùng lên lần nữa, âm thầm trừng mắt tức giận nhìn Tiết Hải Lâm.
Mấy năm nay Bành Ngọc Ni đã âm thầm bắt hồ ly tinh rất nhiều lần, bà ta cũng bắt được vài người, dùng đủ loại phương pháp để xử lý đám đê tiện không biết xấu hổ kia, chỉ riêng con nhỏ Văn Thiến này là đến hôm nay bà ta mới biết được.
Nhìn tình huống hiện tại, hai mẹ con bọn họ chắc chắn đã ở nơi này rất nhiều năm, Tiết Hải Lâm cũng thường xuyên đến đây thăm bọn họ, có lẽ đã thương lượng với nhau là phải viện cớ gì để ứng phó với người ngoài.
Ngẫm đến mấy con hồ ly tinh mà ông ta âm thầm bao dưỡng ở bên ngoài, còn đẻ ra một đứa con hoang như thế, Bành Ngọc Ni lập tức muốn băm nát bọn họ ra cho chó ăn.
“Đi thôi.”
Bành Ngọc Ni đá vào bắp chân sau của Văn Thiến, giọng nói âm u đến đáng sợ.
Văn Thiến cố nhịn đau, biểu cảm phức tạp chào hỏi với hàng xóm, sau đó xách theo hành lý ôm con trai nhanh chóng rời đi.
Nhìn theo bóng dáng đi xa của bọn họ, hàng xóm nữ nhíu mày nói: “Lão Triệu, sao hôm nay Văn Thiến trông là lạ thế nhỉ?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bóng dáng của bọn họ, giống như suy tư gì đó, nhưng mà cũng không lắm chuyện bàn tán chuyện nhà người khác: “Đi thôi, đi về đi.”
Bành Ngọc Ni sinh được hai đứa con trai1 và một đứa con gái, ngoại trừ con trai trưởng ở kinh đô ra, hai đứa con còn lại đều ở trong nhà, bọn họ đã về nhà từ sớm rồi.
Tiết Tư Tư đang học cấp ba mới vừa nấu cơm xong, thấy cha mẹ dẫn theo hai mẹ con xa lạ đi vào, ánh mắt nhìn về phía Văn Thiến hỏi: “Cha mẹ, bọn họ là ai thế?”
Cô ta không biết chuyện phát sinh ngày hôm nay, nhưng con thứ Tiết Vĩ Kỳ lại biết, anh ta cũng làm việc ở trong văn phòng đơn vị cơ quan, sáng nay đã nghe được không ít đồng nghiệp bàn tán, sau đó còn chạy đi tìm cha mẹ hỏi thăm đầu đuôi mọi chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-402.html
.]
Nhìn thấy hai mẹ con này, da mặt Tiết Vĩ Kỳ căng thẳng, dùng ánh mắt cực kỳ thất vọng nhìn về phía Tiết Hải Lâm, đi qua đó giơ chân đá lên cửa.
“Rầm”, một tiếng động lớn vang lên, hai mẹ con Văn Thiến sợ đến mức co rúm lại.
“Bốp!”
Về đến nhà của mình, cửa cũng đã đóng lại, lửa giận đã đè nén suốt một ngày cuối cùng cũng phun trào, Bành Ngọc Ni trở tay tát cho Văn Thiến một bàn tay.
Bành Ngọc Ni dồn toàn bộ sức lực vào cái tát này, Văn Thiến đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng mà vẫn cứ bị bà ta tát ngã xuống đất.
“Mẹ.”
Đứa bé theo bản năng bảo vệ mẹ, lập tức nhào qua ôm lấy cô ta.
Bành Ngọc Ni nhìn thấy gương mặt của cậu bé lập tức càng giận hơn, giơ chân đá thẳng vào vai cậu bé, cậu bé kia còn chưa kịp la to, bà ta đã ra lệnh với con trai: “Bịt miệng nó lại, kéo nó xuống tầng hầm ngầm đi.”
Tiết Vĩ Kỳ hoàn toàn không cần bà ta ra lệnh đã lập tức giơ tay bịt miệng đứa bé kia lại, thậm chí không thèm liếc nhìn Tiết Hải Lâm cái nào, gọi em gái: “Tư Tư, em lấy dây thừng và giẻ lau đến đây.”
Tiết Tư Tư còn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng mà theo bản năng cảm thấy chán ghét hai mẹ con này, không nói hai lời lập tức đi qua đó giúp đỡ.
Văn Thiến muốn đi cứu con trai, nhưng Bành Ngọc Ni lại giống hệt một mụ đàn bà đanh đá nhào qua, ngồi trên bụng cô ta, đánh đ.ấ.m điên cuồng vào gương mặt như hoa như ngọc của cô ta, lại còn mở miệng uy hiếp: “Nếu như mày muốn chết, muốn ăn s.ú.n.g thì cứ việc khóc to lên.”
Văn Thiến biết nếu chuyện này bị bại lộ sẽ có hậu quả như thế nào, chỉ đành phải ngậm miệng cắn răng chịu đau, đôi mắt dịu dàng như nước nhìn về phía Tiết Hải Lâm, âm thầm cầu cứu ông ta.
Bành Ngọc Ni tát liên tục lên mặt cô ta, túm tóc cô ta, móng tay sắc bén cào lên da mặt và cổ của cô ta, Văn Thiến đau đến mức rơi nước mắt. Thấy cô ta còn giả vờ yếu đuối đáng thương quyến rũ chồng của bà ta, bà ta tức giận đánh càng ác hơn nữa.