Cung Linh Lung có thói quen sẽ ăn canh trước khi ăn cơm, hôm nay canh đầu có có màu trắng sữa rất thơm ngon, cô uống trước một chén đầy, còn cảm thấy chưa đã thèm nói: “Mẹ, con cảm thấy canh cá ngày hôm nay mẹ hầm ngon hơn mọi hôm đó."
“Mẹ vẫn làm như thế thôi, mùi vị cũng giống nhau mà.”
Con cá này đã được nuôi trong không gian hai tháng, chất thịt ngon hơn cá ngoài sông rất nhiều, lại còn dùng nước trong không gian để nấu, hương vị lại càng miễn bàn.
Cung Linh Lung nghĩ có lẽ là vì cô đói bụng nên ăn cái gì cũng thấy ngon, đứng dậy múc một chén cơm to ăn ngấu nghiến, cô ăn liên tục hai chén rưỡi, sau đó còn ăn thêm một chén canh cá nữa.
Bạch Thủy Tiên thấy cô ăn uống ngon miệng như thế, lại thích ăn canh cá nói: “Tối nay mẹ nhồi bột làm mì, sáng mai chúng ta lại nấu mì cá ăn.”
“Dạ được.”
Lâu lắm rồi không được ăn mì cá, Cung Linh Lung cũng có hơi thèm, ăn xong lập tức dọn dẹp chén đũa mang vào phòng bếp rửa sạch.
Bạch Thủy Tiên quét dọn phòng khách, xách theo rác đi ra ngoài đổ, lúc đi ra ngoài lại nói với cô: “Linh Lung, chính ủy Triệu bảo con tối nay đi qua đó lái xe phụ mọi người, nói là tối nay có một đợt vật tư được đưa đến bộ phận hậu cần, bộ đội phải cử xe đến đằng trước chở vào nhà kho.”
“Dạ được, con đi ngay.”
Cung Linh Lung rửa sạch chén cất vào trong tủ, lấy bình nước đầy mang theo, cầm lấy giày thể thao trong tủ giày ra, vừa thay giày vừa nói: “Mẹ, con đi đây, mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
“Linh Lung, lát nữa mẹ và mấy người Hỉ Mai sẽ đến kho hàng kiểm kê số lượng phụ. Con vừa mới học lái xe xong, lái xe chậm thôi, nhớ cẩn thận đó.”
“Dạ được, con đi đây.”
Cung Linh Lung đổi giày, nhanh chóng đi ra ngoài, vội vàng chạy đi giúp đỡ.
Lúc này cô chạy đến, các tài xế khác đều đã tập hợp đầy đủ, mọi người nhìn thấy cô đều giơ tay chào nghiêm: “Chào chị dâu.”
“Chào các anh, tôi lái chiếc nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-379.html
.]
Lãnh đạo bộ phận hậu cần chạy đến đúng lúc, chỉ vào chiếc xe thứ ba nói: “Đồng chí Cung, cô lái chiếc xe thứ ba đi, chạy ở chính giữa, đi theo hai chiếc ở phía sau.”
“Được rồi.”
Cung Linh Lung cầm lấy chìa khóa mà chiến sĩ bên cạnh đưa qua, lập tức mở cửa lên xe chuẩn bị sẵn sàng.
Bộ đội làm việc chú trọng vào hiệu suất cao, hai phút sau, đoàn xe trật tự lái xe ra khỏi nơi đóng quân, nghênh đón ánh nắng hoàng hôn màu vàng quất đi vào trạm trung chuyển vật tư trong thành phố để chở vật tư về.
Chạy tới chạy lui ba chuyến, mãi đến chín giờ tối, toàn bộ vật tư mới được vận chuyển về đến bộ phận hậu cần.
Bên phía hậu cần cũng đang kiểm kê vật tư ngay trong đêm, có không ít quân tẩu cũng chạy đến giúp đỡ, Cung Linh Lung khiêng hàng hóa trong thùng xe xuống, lái xe về chỗ đậu xe rồi, cũng chạy đến kho hàng tập hợp với mẹ.
Bạch Thủy Tiên đang khiêng hàng hóa cùng với mọi người, thấy cô đến nói: “Linh Lung, con tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ đi, bên này khoảng nửa tiếng nữa là xong rồi.”
“Dạ được.”
Cung Linh Lung tùy ý đi dạo một vòng, thấy đồ còn hơi nhiều, tìm một chiếc xe đẩy nhỏ đi giúp đỡ.
“Ủa…”
Cô khiêng hai xe, đến xe thứ ba thì cảm thấy trọng lượng của nhóm hàng hóa này hơi khác với hai nhóm trước, cô hỏi người bên cạnh: “Chị Tiểu Lan, chị có cảm thấy đợt hàng này nhẹ hơn không?”
“Có à?”
Dương Tiểu Lan không để ý, khom lưng khiêng một túi lên ước lượng nói: “Đúng thật nha, hình như là nhẹ hơn một chút.”
Cung Linh Lung mở túi ra, thấy bên trong đều là đệm chăn màu ô liu, là vật dụng cho tân binh sử dụng, cô vươn tay sờ thử, cảm giác không giống như đệm chăn trong nhà cô đang sử dụng, vội vàng gọi với về phía cách đó không xa: “Chính ủy Triệu, chủ nhiệm Lưu, hai anh lại đây một chút.”
Hai người chính ủy Triệu nhanh chóng chạy đến, thấy cô mở hết các túi ra, đồng thanh hỏi ngay: “Sao thế?”
Cung Linh Lung lấy đệm chăn trong túi ra nói: “Các anh sờ cái chăn này thử đi, tôi có cảm giác bên trong không phải sợi bông, trọng lượng cũng nhẹ hơn đợt hàng hóa vừa khiêng đi lúc nãy.”