“Thầy cô, trong xe không có đủ chỗ ngồi, hôm nay em không đi cùng hai người được, tuần này con có ngày nghỉ, lúc đó em và Linh Lung cùng nhau đến căn cứ dược liệu thăm thầy cô sau.”
Bạch Thủy Tiên đưa bọn họ lên xe ngồi, sau đó lấy tiền và thuốc mà con gái đã chuẩn bị sẵn nhét vào tay bọn họ, dặn dò: “Thầy, hai bình thuốc này là do em làm, có thể cường thân kiện thể, thầy cho cô và chị Dung sử dụng trước, lần sau em lại mang một ít đến, đến lúc đó thầy cũng uống luôn.”
“Còn có số tiền này nữa, thầy cũng nhận lấy trước, mua ít thức ăn mặn cho cô và mấy đứa nhỏ ăn bồi bổ cơ thể. Còn lương thực rau dưa thì thầy cô đừng mua, Linh Lung đã chuẩn bị hai túi ở đằng sau cốp xe rồi, thầy ăn tạm vài ngày trước, chờ cuối tuần bọn em lại mang thêm một ít đến.”
Trong tay người nhà họ Thủy cũng chỉ dành dụm được mười mấy đồng tiền, hiện tại bọn họ thật sự rất cần tiền, cho nên cũng không khách sáo chối từ với bà.
Giáo sư Thủy vươn tay cầm lấy: “Vãn Đường, thầy không khách sáo với em, thầy nhận lấy trước. Em và Linh Lung cũng nhớ phải chăm sóc tốt cho bản thân, mấy năm nay hai em cũng chịu khổ nhiều rồi, cũng phải ăn nhiều vào để bồi bổ cơ thể, cơ thể khỏe mạnh thì không có chuyện gì phải lo lắng cả.”
“Thầy, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Bạch Thủy Tiên đỡ ông ấy lên xe ngồi xuống, nói với Thủy Mỹ Dung đang ngồi ở ghế bên kia: “Chị Mỹ Dung, chị và thầy cô cứ yên tâm qua bên đó, cuối tuần em sẽ đưa lương thực và đồ dùng sinh hoạt đến.”
“Vãn Đường, Linh Lung, cảm ơn.” Thủy Mỹ Dung nghẹn ngào nói.
Lục Tĩnh Xuyên nhét hành lý vào cốp xe phía sau, bảo hai anh em Thủy Hồng Kiệt chịu khó ngồi chung ở ghế phụ lại, lại nói với hai mẹ con bọn họ: “Mẹ, Linh Lung, hai người mau đi ăn cơm đi, con đưa bọn họ đi sang đó trước.”
“Được rồi. Tĩnh Xuyên, con lái xe chậm thôi.” Bạch Thủy Tiên dặn dò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-373.html
.]
Hai anh em nhà họ Thủy chen chúc ngồi ở hàng ghế trước nhìn ra ngoài lễ phép, mắt đỏ lên lễ phép cảm ơn: “Dì Cung, chị Linh Lung, cảm ơn hai người.”
“Hai em em bọn con đều là bé ngoan vừa hiếu thảo lại chăm chỉ, chuyện lúc trước cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, sau này dì sẽ mang ít sách giáo khoa đến cho hai đứa, hai đứa nhớ học tập chăm chỉ vào, học tập lại những kiến thức mà mình đã bỏ sót.”
Mấy năm nay hai anh em bọn họ trên cơ bản đều không đến trường học, không được đi học bình thường như mấy đứa nhỏ khác, toàn là do các người lớn trong nhà tay cầm tay dạy dỗ, bình thường còn phải nghĩ đủ mọi cách để kiếm tiền phụ giúp gia đình, ngoan ngoãn trưởng thành sớm đến mức làm người ta đau lòng.
Hai đứa nhỏ đều khát vọng muốn được đi học, nghĩ đến sau này gia đình bọn họ có thể ổn định lại, bọn họ cũng rất vui vẻ, hai anh em đều cười toe toét nói: “Dạ, cảm ơn dì.”
“Mẹ, Linh Lung, bọn con đi trước đây.” Lục Tĩnh Xuyên đã khởi động máy chuẩn bị xuất phát.
“Được rồi, đi thôi.”
Bạch Thủy Tiên hơi lui ra sau, phất tay chào tạm biệt bọn họ, dõi mắt nhìn theo, mãi đến khi xe biến mất ở cuối phố mới thu hồi tầm mắt.
Dàn xếp cho bọn họ xong xuôi, Bạch Thủy Tiên cũng thở phào nhẹ nhõm: “Linh Lung, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước. Ăn cơm xong rồi con đi tìm hai anh em nhà họ Diêu, nhờ bọn họ để dành cho chúng ta nửa con heo, chiều nay mẹ không đi đến viện điều dưỡng, ở trong không gian nấu mỡ heo, chờ đến cuối tuần lại mang một ít đến cho thầy.”
“Dạ được.”
Hai mẹ con vào tiệm cơm quốc doanh gọi hai chén mì ăn, cơm nước xong, Cung Linh Lung đi tìm hai anh em nhà họ Diêu, Bạch Thủy Tiên thì đi đến cửa hàng quốc doanh mua đồ.
Hai anh em nhà họ Diêu đã làm thịt năm con heo mới thu được hồi sáng, để lại thịt heo mỡ và nội tạng heo như cô đã dặn, thấy mười lăm con heo khác đã được đưa đến, bọn họ lập tức gọi người lái máy kéo đi nhận, không nói hai lời dứt khoát đồng ý để lại nửa con heo cho cô, bảo chiều nay cô có thể đến lấy bất cứ lúc nào.