Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 370




“Thầy Thủy!”

Hơn hai mươi năm không gặp được thầy, lúc gặp lại thì tóc ông đã trở nên hoa râm, gương mặt già nua đầy sầu khổ, gầy gò ốm yếu vô cùng, Bạch Thủy Tiên lập tức rơi nước mắt.

“Vãn Đường.” giáo sư Thủy nhìn thấy bà cũng rất kích động, vội vàng kéo bà vào trong nhà: “Mau vào phòng đi, đi vào phòng rồi nói chuyện.”

Lúc này thì con gái Thủy Mỹ Dung và hai đứa cháu nội của nhà họ Thủy cũng đã quay về, Bạch Thủy Tiên nhìn thấy con gái của thầy, chị gái lúc trước từng vô cùng trẻ tuổi xinh đẹp, hiện tại lại già nua và tiều tụy, cơ thể cũng trở nên gầy yếu, lập tức khóc lóc nói: “Chị Mỹ dung, đã lâu không gặp.”

“Vãn Đường, đã lâu không gặp.”

Thủy Mỹ Dung tiến lên ôm lấy bà, cũng rưng rưng nước mắt; “Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau, em còn sống, tốt quá rồi.”

Chờ bọn họ ôm nhau nói chuyện xong, Cung Linh Lung vội vàng nói: “Mẹ, bà nội Thủy ở trong phòng.”

Bạch Thủy Tiên lập tức bước vào nhà, nhìn thấy sư mẫu đã từng vô cùng ưu nhã và tràn đầy trí thức nằm trên giường bệnh, mái tóc đen nhánh mượt mà cũng đã xơ xác hoa râm, gầy đến mức không còn hình người, mới vừa nín khóc đã lại rơi nước mắt nữa, giọng nói run run: “Cô.”

“Bé ngoan, đừng khóc, đừng khóc.”

Bà nội Thủy giãy dụa muốn đứng lên, nhưng bà ấy không có sức lực, giãy dụa vài cái cũng không ngồi dậy nỗi, thở dài nói: “Bộ xương già này quá vô dụng, muốn bò dậy nhìn con cho cẩn thận cũng bò không nỗi.”

“Cô đã phải chịu khổ rồi.”

Bạch Thủy Tiên vội vàng tiến lên ôm bà lên, nước mắt rơi như mưa: “Đám nhà họ Mạnh khốn nạn kia, bọn họ hại cô thảm như thế, bọn họ nhất định phải chịu báo ứng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -  https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-370.html .]

Bà nội Thủy dựa vào người bà, duỗi tay vuốt ve gương mặt vẫn còn rất xinh đẹp của bà, cũng rơi nước mắt nói: “Vãn Đường, mấy năm nay con cũng chịu khổ rồi, con có khỏe không?”

“Làm cô nhớ thương lo lắng nhiều rồi, lúc trước con cũng gặp một ít vấn đề sức khỏe, hiện tại đã điều trị tốt rồi.”

Bạch Thủy Tiên vội vàng lau khô nước mắt, ngồi xuống đầu giường, ôm chặt lấy cơ thể gầy gò của bà ấy, nghẹn ngào nói: “Cô, những ngày tháng cực khổ rồi sẽ chấm dứt, ánh sáng sẽ đến nhanh thôi, cô nhất định phải ráng chịu đựng.”

“Hiện tại cô cũng chẳng trông mong đến chuyện gặp được ánh sáng, cũng chỉ hi vọng mấy kẻ ác ôn kia phải chịu báo ứng, lại hi vọng mấy đứa nhỏ các con đều bình yên khỏe mạnh.” Bà nội Thủy đỏ mắt nói.

“Cô, những ước muốn của cô chắc chắn có thể thực hiện được.”

Bạch Thủy Tiên biết bà ấy đang lo lắng cho sự an toàn của hai đứa cháu, hiện tại bà cũng không thể nào khẳng định được, chỉ có thể nói: “Cô tạm thời đừng quá lo lắng, lát nữa con rể của em sẽ đến đây, em nhờ thằng bé hỗ trợ đưa thầy cô và mấy đứa nhỏ ra khỏi thành phố Hán, tìm một nơi người nhà họ Mạnh không tìm thấy để định cư.”

“Vãn Đường, lại mang thêm phiền phức cho hai mẹ con của em rồi.”

Giáo sư Thủy nghĩ có lẽ hai mẹ con bọn họ sống cũng chẳng dễ dàng gì, hiện tại nhà họ Thủy còn phải làm phiền bọn họ, trong lòng thật sự rất băn khoăn.

“Thầy, thấy nói thế thì khách sáo quá rồi.”

Bạch Thủy Tiên nhíu mày, nghĩ cũng đã đến giờ rồi, quay sang nói với con gái: “Linh Lung, con đi đón Tĩnh Xuyên đi, lại cầm thêm năm trăm đồng với hai bình thuốc viên cố bổn ích khí mà mẹ phối thuốc đến, phải điều trị cơ thể cho cô và chị Dung trước. Con đi thương lượng với Tĩnh Xuyên, tìm một nơi an toàn cho thầy cô ở tạm trước, không thể ở lại nơi này nữa, hôm nay phải dọn đi ngay.”

“Dạ được, mẹ nói chuyện với giáo sư Thủy đi, con đi làm việc, lát nữa sẽ quay lại ngay.”

Cung Linh Lung nói xong lập tức xoay người đi, còn vỗ vai Thủy Hồng Bân nói: “Ngoại trừ chị ra, bất cứ người nào khác đến gõ cửa em cũng không được mở cửa đó.”

Thủy Hồng Bân trịnh trọng gật đầu đáp: “Dạ được.”