“Tổ quốc bình yên vô sự đều là nhờ các quân nhân các anh dùng tính mạng để bảo vệ, các anh chính là vị thần bảo vệ chân chính!”
“Các anh hùng, các vị thần bảo vệ, hôm nay tôi đứng ở nơi này, đại diện cho các quân tẩu dâng lên niềm tôn kính cao lớn nhất cho cách anh, đồng thời cũng đại diện các quân tẩu đề xuất một vài việc nhỏ với mọi người.”
Nói đến đây, Cung Linh Lung hơi dừng lại, nhìn thoáng qua các quân tẩu đang ngồi trong góc, hơi lớn tiếng hơn một chút: “Trong lúc các anh đang gian nan ở trong gió lạnh thấu xương bảo vệ quốc gia, trong lúc các anh đấu tranh anh dũng trong mưa b.o.m bão đạn, trong lúc các anh liều mạng đánh nhau c.h.é.m g.i.ế.c với kẻ địch, trong lúc các anh quên mất sống c.h.ế.t liều mình cứu người, chúng tôi ở trong nhà chưa bao giờ ngủ được một giấc yên ổn.”
Cô vừa nói ra những lời này, mắt của các quân tẩu lập tức đỏ lên, có vài người dễ xúc động đều đã rơi nước mặt.
“Trong lúc các anh khiêng lấy gánh nặng đi ở phía trước, chúng tôi cũng chưa bao giờ thoải mái hưởng thụ được một giây.”
“Trong những ngày tháng mà các anh thường xuyên biến mất làm chuyện đại sự, chúng tôi cũng đều lo lắng sợ hãi, mãi đến khi các anh bình an quay về, chúng tôi mới có thể âm thầm thở phào.”
“Công việc mà các anh làm là quốc gia đại sự, công việc của chúng tôi làm chỉ là việc vặt trong nhà.”
“Mà những việc vặt đó chính là phụng dưỡng cha mẹ cho các anh, sinh con dạy con kéo dài huyết mạch cho các anh, thức dậy sớm chuẩn bị cơm ngày ba bữa cho các anh, đêm tối lại trải đệm chăn cho các anh ngủ, thậm chí vì các anh mà chịu đựng những xung đột và đau khổ mà gia đình của các anh mang đến.”
“Các quân tẩu cũng chỉ là người bình thường, thật ra chúng tôi cũng chỉ kiên cường hơn những người phụ nữ bình thường khác một chút mà thôi.”
“Các quân tẩu cũng không yêu cầu quá lớn lao gì, bắt đầu từ giây phút lựa chọn trở thành quân tẩu, thật ra chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để trở nên độc lập kiên cường.”
“Chỉ có điều, chúng tôi cũng cần một chút quan tâm, một chút thấu hiểu, một chút săn sóc.”
“Hôm nay, tại nơi này, tôi cũng đại diện cho các quân tẩu, phiền các anh hùng và các vị thần bảo hộ ở nơi này, phiền các anh khi chấp hành nhiệm vụ nhớ phải bảo vệ tốt bản thân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-355.html
.]
“Các anh an toàn, chúng tôi cũng yên tâm!”
“Cũng phiền các anh sau khi làm việc bận rộn xong lại dành chút thời gian để làm bạn với con nhỏ. Cha chính là anh hùng vĩ đại nhất trong lòng mấy đứa nhỏ, một câu dạy dỗ của các anh còn hơn xa mười năm đọc sách. Một câu khen ngợi và tán dương của các anh sẽ làm con nhỏ trở nên càng thêm tự tin, tự lập, tự cố gắng. Tình yêu thương của các anh cũng sẽ trở thành ngọn đèn chỉ đường trên đường trưởng thành của bọn nhỏ.”
“Cũng phiền các anh trong lúc nghỉ ngơi nhín ra một chút thời gian ở cùng với vợ, các anh nói chuyện nhà cũng được, cãi nhau cũng chẳng sao, tất cả đều là tình, cũng là yêu.”
Nói đến đây, Cung Linh Lung cúi chào một cái thật sâu với bên dưới sân khấu, đến khi đứng lên lại lớn tiếng nói ra câu nói cuối cùng: “Diễn thuyết của tôi kết thúc, tại đây tôi xin chúc núi sông đều yên ổn, quốc thái dân an, thịnh thế phồn vinh, tất cả mọi người đều an toàn!”
“Bốp bốp bốp… Bốp bốp bốp…”
Trong lúc tiếng vỗ tay vang lên, tư lệnh chu ra lệnh: “Tất cả đứng lên, chào!”
Cung Linh Lung lại khom lưng chào với bên dưới sân khấu, chờ bọn họ cúi chào xong, nhìn người đàn ông đẹp trai nhất trong đám đông cười xinh đẹp, xoay người ưu nhã xuống sân khấu.
Đây là một buổi diễn thuyết làm lòng người kích động, sức mạnh của con chữ rất mạnh mẽ, chọc trúng tấm lòng các quân tẩu, cũng làm không ít quân nhân cảm động.
Cung Linh Lung đi đến nơi các quân tẩu đang ngồi chờ đợi, thấy mọi người đều đang lau nước mắt, mắt người nào cũng đều đỏ lên, cô cười nhẹ nói: “Sao các chị lại khóc hết rồi? Hôm nay em tốn rất nhiều công sức để trang điểm cho các chị, bây giờ đều bị lem hết rồi.”
“Ngày mai em lại trang điểm lại cho bon chị.”
Tưởng Á Bình kéo cô ngồi xuống bên cạnh, hai mắt cũng đỏ lên, giọng điệu nói chuyện cũng mềm mại hơn bình thường rất nhiều: “Có có bảy tám tiết mục nữa, em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa lại thay quần áo sau.”
“Dạ được.”