“Cho dù đồng chí này có thể làm nhân chứng thì cũng nên mời đồng chí của đồn công an đến trình diện để xác minh xác nhận, đây là quy trình cần thiết, tôi nghĩ đồng chí Tiếu cũng hiểu rõ mà nhỉ.”
Bí thư Nghiêm nói xong lại nhìn về phía đồng hồ đeo tay, thấy đã chín giờ rưỡi, vội nói: “Thế này đi, hai đồng chí ngồi ở đây chờ một chút, tôi gọi điện thoại đến đồn công an, để bọn họ cử một người đến, trợ lý Cung cũng sắp họp xong rồi, sau đó tôi lại mời đôi bên nói chuyện trực tiếp.”
Ông ấy cứ nhất quyết đòi gọi người của đồn công an đến, mẹ Mạnh cũng không thể cản, nháy mắt ra hiệu cho người của đội điều tra, hai người ngồi xuống bên cạnh chờ.
Mười giờ năm phút, Cung Linh Lung đã về, cô về cùng với chủ nhiệm Dương.
“Chủ nhiệm Dương, Cung Linh Lung, hai cô lại đây một chút.”
Bí thư Nghiêm nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài, đích thân đứng dậy đi ra ngoài gọi bọn họ.
Hai người buông hồ sơ xuống, lập tức đến văn phòng của bí thư Nghiêm, thấy trong văn phòng có không ít người, Cung Linh Lung nhìn lướt qua xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt mẹ Mạnh.
Tới rồi, cuối cùng cũng đến.
“Cô là Cung Linh Lung sao?”
Người mở miệng nói chuyện đầu tiên chính là đồng chí của đồn công an.
Cung Linh Lung nhìn về phía đồng chí trung niên mặc đồ cảnh sát, gật đầu nói: “Đồng chí công an, chào ông, tôi là Cung Linh Lung, xin hỏi có việc gì sao?”
“Khoảng hai giờ rưỡi đến ba giờ chiều ngày hôm qua, cô đang ở nơi nào?” Công an Vương hỏi thẳng vấn đề.
Cung Linh Lung giả vờ như cẩn thận suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời: “Tôi không có ở trong văn phòng, chiều hôm qua tôi đi đến ba tổ dân phố Đồng Hưng, Thái Hưng và Cương Đình để đưa danh sách quyên tặng vật tư tháng này.”
Vấn đề này thì chủ nhiệm Dương có thể làm chứng: “Khoảng hai giờ cô ấy đi ra ngoài, không đến bốn giờ đã về.”
Ba chỗ mà Cung Linh Lung đi cách nơi hai người Mạnh Hiểu Dĩnh bị đánh ba bốn dặm, lúc đó cô chạy trốn xong, tìm một nơi vắng vẻ lấy xe đạp ra, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về phía tổ dân phố Đồng Hưng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-344.html
.]
“Ngày hôm qua cô có gặp Mạnh Hiểu Dĩnh không?” Công an Vương lại hỏi.
“Có gặp, ở trong viện điều dưỡng, vào buổi trưa.”
Cung Linh Lung trả lời rất thẳng thắn, còn nhìn về phía mẹ Mạnh: “Lúc gặp nhau ở cửa viện điều dưỡng, còn có cha mẹ của Mạnh Hiểu Dĩnh nữa, ngoài ra còn có phó thị trưởng Tiết và chủ nhiệm Tiết, ngoài ra còn có hai thanh niên khác, tôi không quen bọn họ.”
“Ngày hôm qua cô chỉ gặp cô ấy một lần thôi?” Công an Vương hỏi tiếp.
“Đúng vậy, chỉ gặp một lần ở viện điều dưỡng.”
Cung Linh Lung trả lời xong, ngược lại còn chủ động hỏi: “Đồng chí công an, tôi nghe nói ngày hôm qua Mạnh Hiểu Dĩnh bị người ta đánh trọng thương, hiện tại ông lại đến đây tìm tôi điều tra, vậy là có ý gì hả? Ông nghi ngờ tôi là người đánh cô ta sao?”
“Nghe nói cô và Mạnh Hiểu Dĩnh có mối quan hệ không tốt, gặp mặt là sẽ cãi nhau, cho nên người nhà họ Mạnh mới nghi ngờ.” Công an Vương nói.
Vừa nghe được lời này, Cung Linh Lung lập tức bật cười, khi nhìn về phía mẹ Mạnh, gương mặt lộ rõ vẻ cười nhạo: “Không lẽ bà làm cha mẹ mà con không biết rõ con gái mình là loại người nào sao?”
“Cung Linh Lung, bình thường Hiểu Dĩnh đều vô cùng hiền lành ngoan ngoãn lễ phép, cũng chưa từng trở mặt với ai, chỉ cãi nhau với cô mà thôi.”
Trong lòng mẹ Mạnh, con gái chính là cô gái tốt nhất trên đời, cho dù cô ả có chút tùy hứng thì ở trong lòng bà ta, cô ả vẫn rất hoàn mỹ.
Cung Linh Lung nghe xong cười muốn tắt thở, trợn trắng mắt trước mặt tất cả mọi người, không chút khách sáo nói thẳng: “Bà bớt bớt đi, già đầu rồi mà cứ thích mở to mắt nói dối.”
“Cung Linh Lung!”
Thái độ này của cô làm mẹ Mạnh giận muốn nhảy lên.
“Bà la to như thế làm gì, tôi nghe được, tôi chưa có điếc.
Cung Linh Lung đào lỗ tai, chỉ vào điện thoại trước mặt bí thư Nghiêm hỏi ngược lại: “Bà có cần tôi gọi điện thoại cho chính ủy Triệu, để anh ấy nói cho bà nghe những chuyện thất đức mà con gái bà từng làm trong đoàn văn công ở quân khu thành phố Hán ngay bây giờ không? Hoặc là gọi thẳng cho đoàn trưởng Tiết hay phó đoàn trưởng Lý, nhờ bọn họ nói xem vì sao con gái của bà lại bị đoàn văn công đuổi việc ha?”
Gương mặt được chăm sóc cẩn thận của mẹ Mạnh giận đến mức biến thành màu gan heo, nghiến răng ken két, lại không nói tiếp nữa.”