Bên kia, Cung Linh Lung đi theo mẹ vào ký túc xá, đầu tiên là đóng cửa phòng lại, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Mẹ, có phải mẹ đã mang thuốc độc tử cám dương vào viện điều dưỡng không?”
Bạch Thủy Tiên vốn dĩ đang định rót nước cho cô uống, nghe cô nói như thế, bàn tay đang cầm ấm nước đột nhiên khựng lại.
Cung Linh Lung để ý thấy động tác nhỏ này của bà, tiến đến trước mặt bà, nắm lấy tay mẹ, mặt mày nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ muốn làm cái gì thế?”
“Linh Lung, mẹ muốn làm một vài chuyện, con có thể đừng hỏi đến không?” Bạch Thủy Tiên cũng không muốn cho cô biết.
“Con không thể không hỏi.”
Trong lòng Cung Linh Lung đã có phỏng đoán gì đó, lại nghĩ nói chuyện ở nơi này không an toàn, nắm lấy tay bà chui vào trong không gian.
Trong không gian bảo đảm là an toàn, không sợ người ta nghe lén, Cung Linh Lung cũng không hạ giọng nữa, nói ra suy đoán của mình: “Mẹ, kẻ thù hại c.h.ế.t ông bà ngoại và các cậu đang ở trong viện điều dưỡng, đúng không?”
Hỏi xong, cô cũng không đợi bà trả lời đã tiếp tục đoán: “Có phải là người mà mấy người Mạnh Hiểu Dĩnh đến thăm hôm nay không?”
“Không phải.”
Bạch Thủy Tiên lắc đầu phủ nhận: “Không phải người nhà họ Bành.”
Tuy rằng bà phủ nhận vấn đề này, nhưng lại không phủ nhận vấn đề khác, Cung Linh Lung nhíu mày nói: “Mẹ, rốt cuộc là ai hại c.h.ế.t cả nhà ông ngoại vây?”
“Tên đó không ở trong viện điều dưỡng.” Sâu trong ánh mắt Bạch Thủy Tiên dâng lên hận ý vô cùng dày đặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-327.html
.]
“Nếu tên đó không ở trong viện điều dưỡng, vậy vì sao mẹ lại muốn mang tử cám dương đến nơi này chứ? Mẹ muốn làm cái gì?” Cung Linh Lung tiếp tục hỏi.
Bạch Thủy Tiên hít một hơi thật sâu, đối diện với cô, mặt mày vô cùng nghiêm túc: “Linh Lung, mẹ không muốn con tham dự vào chuyện huyết hải thâm thù của nhà họ Cung, ông bà ngoại và các cậu của con ở trên trời nhìn, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy con vì báo thì mà hủy hoại cả cuộc đời của mình.”
“Mẹ, con họ Cung, trên người còn gánh vác sứ mệnh truyền thừa của nhà họ Cung, báo thù rửa hận cho người nhà họ Cung cũng là trách nhiệm của con.” Khi nói ra những lời này, giọng điệu của Cung Linh Lung vô cùng kiên quyết.
Bạch Thủy Tiên thở dài nói: “Linh Lung, trách nhiệm của con là kéo dài truyền thừa, chuyện khác cứ giao cho mẹ làm.”
“Mẹ, tạm thời con không tranh giành chuyện này với mẹ, con chỉ hỏi mẹ một câu thôi, lỡ như mẹ hành động bị bại lộ, tin tức mẹ còn sống bị tiết lộ ra ngoài, kẻ thù cảnh giác tránh được một kiếp, mẹ cảm thấy tên đó có lập tức ra tay đối phó với con không?”
Câu hỏi này của cô làm Bạch Thủy Tiên nghẹn họng, cũng làm bà luống cuống, nắm lấy tay con gái, trong mắt lộ ra vẻ đau khổ khó chịu: “Linh Lung, không có chuyện đó xảy ra, mẹ sẽ làm việc cẩn thận, sẽ không bị bại lộ.”
Cung Linh Lung có thể cảm nhận được tình yêu của mẹ vô cùng dạt dào mà bà dành cho cô, trong lòng cảm động nhưng lại không đồng ý với kế hoạch của bà, cô thở hắt ra, giọng điệu bình tĩnh nói: “Mẹ, có phải kẻ thù của nhà họ Cung làm việc ở đơn vị chính phủ không?”
Cô đột nhiên dời sang đề tài khác, Bạch Thủy Tiên hơi sửng sốt một chút, sau đó mới gật đầu.
“Mẹ, đối phương làm việc trong chính phủ, có lẽ còn là người quyền cao chức trọng, hiện tại con cũng đã bắt đầu làm việc trong đơn vị chính phủ rồi, mẹ cảm thấy có khi nào sau này con và người kia sẽ gặp mặt ở một cuộc họp nào đó không? Con giống mẹ như thế, hiện tại lại sửa thành họ Cung, người kia sẽ không đoán ra thân phận của con sao?”
Cung Linh Lung lại liên tục đặt câu hỏi, thấy mẹ lộ ra vẻ mặt sầu khổ không nói tiếng nào, lại tiếp tục tranh thủ khuyên nhủ: “Mẹ, mẹ không cho con tham dự vào chuyện báo thù, cũng không nói cho con biết mối thù của nhà ông ngoại, con biết mẹ làm thế là tốt cho con, nhưng nếu một ngày nào đó con vô tình gặp được kẻ thù, mà con lại không hề đề phòng gì, người kia lại đột nhiên ra tay tàn nhẫn với con, đến lúc đó…”
“Linh Lung, con đừng nói nữa.”
Cô còn chưa nói xong, Bạch Thủy Tiên đã ngắt lời cô trước, nước mắt cũng rơi xuống như mưa.