Lục Tĩnh Xuyên thấy bọn họ đều đi vào, buồn cười nói: “Ngày mai các chị cứ đi mua ruột già về, sau đó bảo vợ tôi chỉ các chị làm là được rồi, đừng có mà có ý đồ gì đó với đồ ăn nhà tôi.”
“Ăn ngon đến mức này sao?” Vu Hỉ Mai cười hỏi.
Cung Linh Lung từ trong phòng bếp cầm hai đôi đũa đi ra đưa cho bọn họ, bảo bọn họ cứ gắp ăn thử, cũng dạy cho bọn họ cách làm: “Các chị cứ lấy phân tro rửa vài lần, rửa sạch chất nhầy trong ruột heo, sau đó lại dùng muối và giấm vò vài lần, rửa một hai xô nước là bảo đảm sẽ không còn mùi hôi nữa.”
“Vị ngon thật đó, ăn còn ngon hơn cả thịt nữa.”
Vu Hỉ Mai nếm thử, thấy con của mình cũng ăn đến hăng say, cười nói: “Ngày mai đi mua nội tạng heo, dựa theo cách Linh Lung chỉ để rửa sạch, làm một chén hầm dưa chua cho bọn họ ăn.”
Người nhà ở đoàn số một đều có tính cách không tệ lắm, cũng rất biết cách dạy con, mọi người nếm thử một miếng rồi không gắp thêm nữa.
Bọn họ cũng không vội vã rời đi, chờ Cung Linh Lung ăn cơm nước xong, sau đó mọi người mới cùng nhau đến phòng hợp, tập hợp với mọi người ở đoàn số hai rồi bắt đầu tập luyện.
Thật ra trước đó mọi người đều đã luyện tập nhuần nhuyễn rồi, có thể lên sân khấu biểu diễn bất cứ lúc nào, tối nay đọc diễn cảm cũng chỉ ôn tập ba lần rồi cũng dừng lại, mọi người đứng ở xung quanh xem Cung Linh Lung và Vương Ngọc Miêu nhảy múa.
Mấy đứa bé gái thích nhảy múa cũng đứng bên cạnh nhảy theo, bọn nhỏ còn nhỏ nhưng lại học tập rất nhanh, biểu diễn cũng khá giống.
Tám giờ rưỡi, mọi người giải tán về nhà.
Chờ mọi người về đến viện gia thuộc, mẹ Viên đang đứng nói chuyện với một người phụ nữ trung niên, đối phương thấy bọn họ về sớm đều chủ động hỏi: “Chủ nhiệm Tưởng, sao hôm nay mọi người về sớm thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-322.html
.]
“Thím Tiêu, tối nay chúng tôi chỉ ôn tập sơ qua thôi, sao đêm hôm rồi mà thím còn có rảnh đến đây thế?”
Thím Tiêu là mẹ kế của chủ nhiệm Điền – chủ nhiệm khoa ngoại của bệnh viện bộ đội, hiện tại hai ông bà bọn họ đều sống cùng với con trai và con dâu ở viện gia thuộc phía đông, đã sống ở chỗ này hai ba năm.
“Có chuyện tốt, tôi đến đây báo cho cô em một tin vui.”
Cô em mà thím Tiêu nói đương nhiên là mẹ Viên, quê của bọn họ đều cùng một tỉnh, trong khoảng thời gian này nhờ vào tình đồng hương, hai người cũng tiếp xúc thân thiết với nhau hơn.
“Chuyện tốt gì thế?” Tưởng Á Bình thuận miệng hỏi.
“Chị ấy đến đây làm mai cho An Bân.”
Mẹ Viên chủ động nói cho bọn họ nghe, bà ấy cũng đang rất nhọc lòng chuyện hôn nhân của con trai, chẳng qua trước đó mắt mù chọn trúng chúa gây chuyện phiền phức Trần Nhị Yến, cho nên lần này chọn con dâu rất cẩn thận.
“Làm mai? Thím Tiêu, thím giới thiệu ai thế?” Hứa Lộ có chút tò mò.
“Là cháu gái họ của nhà mẹ đẻ thím, mẹ con bé mất sớm, sau đó cha nó lại cưới vợ mới, có thêm hai đứa con trai một đứa con gái. Trong mắt cha nó bây giờ cũng chỉ có mấy đứa con của vợ mới sinh, hoàn toàn bỏ mặc nó. Hiện tại nó đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn chưa cho nó xem mắt, đã thành gái lỡ thì rồi.”
“Con bé đó xinh đẹp chẳng thua kém gì Trần Nhị Yến, lại rất chăm chỉ, không có mẹ ruột chăm sóc nên từ nhỏ đã vừa phải làm việc nhà vừa phải làm chuyện đồng áng, làm việc vô cùng chuyên nghiệp.”
“Lúc trước nghe cô em nói là đang nhọc lòng chuyện của phó doanh trưởng Viên, cho nên tôi mới nghĩ đến đứa cháu gái họ này, sau đó lại nhờ bà con đi tìm con bé đó hỏi thử, nó cũng đồng ý làm mẹ kế, còn nói không cần tiền lễ hỏi, chỉ cần giúp nó thoát khỏi mẹ kế và anh em cùng cha khác mẹ là được, cho nên thím mới đến đây nói chuyện này cho bà ấy biết.”
Bọn họ tụm lại một chỗ bla bla nói chuyện này, Cung Linh Lung chỉ nghe một chút rồi đi về trước, cô không có quá nhiều hứng thú với chuyện này, về nhà lấy nước ấm tắm rửa, tắm xong lập tức đi đọc sách với Lục Tĩnh Xuyên.