“Ngoại trừ Từ Vi đã rời đi, còn có Lưu Thiến, tất cả những người khác đều đã viết đơn báo cáo những hành vi sai lầm của cô, cô cảm thấy tất cả bọn họ đều đang ghen tị cô sao?” Đoàn trưởng Tiết hỏi ngược lại.
Mạnh Hiểu Dĩnh vừa nghe tất cả mọi người đều đ.â.m sau lưng cô ả, đến cả những người mặt ngoài khá thân thiết với cô ả cũng đều hại mình, tức giận hét to: “Bọn họ đang ghen tị tôi đó, ghen tị vì nhà họ Mạnh tôi có quyền có thế, ghen tị vì tôi được cha mẹ yêu thương, mấy người bọn họ đều là cỏ đầu tường, bọn họ cố ý vu hãm tôi.”
Đoàn trưởng Tiết vốn dĩ đã rất thất vọng với cô ả rồi, hiện tại lại càng thất vọng hơn, lắc đầu thở dài nói: “Đúng là cô có một chút năng khiếu ở phương diện ca hát nhảy múa, lúc trước tôi cũng đánh giá cô rất cao, cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ tập trung bồi dưỡng cô, nhưng những hành vi và lời nói của cô làm tôi quá thất vọng rồi.”
Thấy con gái vẫn còn muốn la lối, cha Mạnh vội vàng cản cô ả lại, giọng nói có hơi trầm xuống: “Đoàn trưởng Tiết, xin lỗi, là do chúng tôi dạy con không tốt, nó đã làm phiền mọi người nhiều rồi, tôi lập tức dẫn nó đi làm thủ tục xin nghỉ việc ngay.”
“Cha.”
Mạnh Hiểu Dĩnh thay đổi sắc mặt, nước mắt lập tức rơi xuống ngay.
“Câm miệng.”
Cha Mạnh trừng mắt liếc nhìn cô ả, nhưng trong mắt lại không có bất cứ vẻ trách mắng gì cả: “Đi dọn dẹp đồ đạc, về nhà với cha mẹ.”
Mạnh Hiểu Dĩnh không muốn rời đi, nếu như bị bà con bạn bè biết cô ả bị đoàn văn công đuổi việc, sau này cô ả làm gì còn có mặt mũi gặp ai chứ, bĩu môi nói: “Cha, con biết lỗi rồi, cha năn nỉ đoàn trưởng Tiết giúp con đi, đi tìm chú họ giúp con, con không thể rời khỏi đoàn văn công được, con bảo đảm sau này con sẽ làm việc và ăn nói cẩn thận hơn, bảo đảm sẽ không kiếm chuyện nữa.”
Mẹ Mạnh thấy cô ả khóc lóc tủi thân như thế, đau lòng muốn chết, còn thương lượng với chồng mình: “Lã Mạnh, hay là ông da mặt dày đi năn nỉ chính ủy Triệu…”
“Hai người dẹp ý định này đi, chồng của tôi bận lắm, đừng có thêm việc cho anh ấy nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-317.html
.]
Vu Hỉ Mai lập tức đứng dậy nói to: “Tuy rằng chồng của tôi là chính ủy, nhưng cũng có xuất thân nông thôn, anh ấy cũng là chân đất quê mùa, hai vợ chồng chúng tôi đều là đồ quê mùa, thô bỉ lại xấu xí mà con gái hai người nói đó. Hai người lại còn đi tìm chồng tôi năn nỉ, vậy chẳng khác nào vừa vả cho chồng tôi một cái tát lại hỏi anh ấy có đau không?”
Biểu cảm hiện tại của hai vợ chồng nhà họ Mạnh giống hệt như đang bị táo bón, người phụ nữ ăn mặc mộc mạc, trông giống hệt một người phụ nữ nông thôn ở trước mặt bọn họ chính là vợ của chính ủy Triệu sao?
“Xin lỗi!”
Cha Mạnh đột nhiên quát lên, tiếng quát rất lớn, Mạnh Hiểu Dĩnh sợ đến mức run lên.
Ánh mắt của Mạnh Hiểu Dĩnh giống như đê đập bị vỡ đê, nước mắt rơi xuống ào ào, bĩu môi méo miệng trông vô cùng tủi thân.
Mẹ Mạnh thấy cô ả ấm ức tủi thân như thế, đau lòng vô cùng, còn oán trách cha Mạnh: “Anh quát cái gì chứ, anh xem anh làm Hiểu Dĩnh sợ rồi kia, có chuyện gì thì cứ từ từ mà nói.”
Thấy bà ta bao che cho con gái như thế, mấy người Tưởng Á Bình cũng coi như đã hiểu, hai vợ chồng bọn họ cưng chiều Mạnh Hiểu Dĩnh vô độ, cho nên mới làm cô ta hình thành tính cách cứng đầu lại tùy hứng như thế.
“Thôi, không cần xin lỗi nữa.”
Vu Hỉ Mai phất tay với bọn họ, tỏ vẻ không muốn làm khó bọn họ nữa, nói với đoàn trưởng Tiết: “Đoàn trưởng Tiết, chúng tôi chỉ là quân tẩu bình thường, không có quyền lợi nhúng tay vào quyết định của đoàn văn công, ông muốn xử lý như thế nào thì cứ xử lý như thế đấy.”
Nói xong, cô ấy gọi những người khác: “Đi thôi, chúng ta đi về.”
Thấy bọn họ muốn đi, cha Mạnh vội vàng cản bọn họ lại: “Các đồng chí, xin lỗi, là do tôi không biết cách dạy con, nó làm sai, nó cũng phải đứng ra xin lỗi mọi người.”
Nói xong, ông ta kéo Mạnh Hiểu Dĩnh đến, còn âm thầm liếc nhìn mẹ Mạnh cảnh cáo, khi nói chuyện với con gái, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc hơn: “Hiểu Dĩnh, con đi xin lỗi các chị dâu đi.”