Nhìn mấy cái sủi cảo tròn vo đều nhau, chủ nhiệm Dương cũng bật cười: “Lâu lắm rồi không được ăn sủi cảo.”
“Cũng khá ngon đấy, cô nếm thử đi.”
Cung Linh Lung cầm chén đũa đến, thấy sủi cảo rất nhiều, cô gắp gần phân nửa mang đi cho lãnh đạo và các đồng nghiệp ở phòng bên cạnh, cũng làm cho bọn họ nếm thử.
“Ngon thật đó.” Chủ nhiệm Dương ăn thử trước, chờ cô đến cũng gọi cô ăn chung: “Cung Linh Lung, mau ăn đi, vẫn còn nóng hổi.”
Cung Linh Lung đút cho mẹ một cái trước, nói với bà: “Mẹ, ngày mai là ngày nghỉ, chúng ta cũng làm sủi cảo đi, lúc trước anh Tĩnh cũng nói là thèm sủi cảo.”
“Được rồi, sáng mai mẹ lên chợ đi mua thịt về, làm sủi cảo cho hai đứa ăn.”
Cung Linh Lung thật sự rất đói bụng, cùng chủ nhiệm Dương phân chia tiêu diệt toàn bộ sủi cảo, sau đó dọn dẹp chén đũa, tiếp tục làm việc.
Xử lý xong công việc ngày hôm nay, cũng đã đến giờ tan ca rồi, hai mẹ con và chủ nhiệm Dương cùng nhau tan ca ra về.
“Sao bọn họ lại ở chỗ này?”
Mạnh Hiểu Dĩnh đến nơi này tìm bạn, đi đến chỗ rẽ, vừa lúc nhìn thấy Cung Linh Lung và mẹ của cô vừa nói vừa cười ra khỏi tòa nhà văn phòng kia.
Lần trước khi bón phân trong lúc cày bừa vụ xuân, cô ta đã tùy ý giận dỗi, trái với kỷ luật của bộ đội, bị ghi tội, còn bị tạm thời cách chức bắt suy ngẫm lại một tháng.
Trong khoảng thời gian này cô ta đều đang ở trong nhà, mỗi ngày đều bị bắt ở nhà viết kiểm điểm tư tưởng, ngày hôm qua vừa mới quay về đoàn văn công nộp một phần báo cáo tư tưởng, tiện đường đi thăm Từ Vi, cũng không rảnh đi hỏi thăm chuyện của Cung Linh Lung.
“Hiểu Dĩnh, chúng ta đi thôi.”
Hà Viên là bạn của cô ta đạp xe đạp đến, thấy cô ta đứng trong một góc, lập tức lớn tiếng kêu.
Mạnh Hiểu Dĩnh đi về phía cô ta, mở miệng hỏi ngay: “Hà Viên, tôi nhìn thấy người quen, người kia mới vừa từ căn nhà kia đi ra.”
“Đó là tòa nhà văn phòng của bộ phận dân chính.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-308.html
.]
Hà Viên cũng đi làm ở đơn vị chính phủ, nhưng không phải là bộ phận dân chính, hỏi một câu: “Người cô quen biết là ai thế?”
“Cung Linh Lung.” Mạnh Hiểu Dĩnh nói cho cô ta.
“Ồ, thì ra cô có quen biết với Cung Linh Lung à.”
Hà viên nghe người ta nhắc đến chuyện của Cung Linh Lung, biết được cô là một quân tẩu, lại hỏi thêm: “Cô không biết hiện tại cô ấy đang đi làm ở bộ phận dân chính sao?”
“Cái gì? Cô ta đi làm ở bộ phận dân chính?” Tiếng nói của Mạnh Hiểu Dĩnh lập tức cất cao lên.
“Đúng vậy, hôm thứ hai bộ phận dân chính tuyển dụng công hai, có bốn năm chục người đến báo danh, cuối cùng chỉ tuyển ba người, Cung Linh Lung là một trong số đó.”
“Thành tích tổng hợp của cô ấy là hạng nhất, nghe nói điểm kiểm tra của cô ấy rất cao, thành tích văn hóa là điểm tuyệt đối, thành tích phỏng vấn cũng gần như là tuyệt đối, hiện tại đã thành trợ lý của chủ nhiệm Dương rồi.”
“Nghe nói cô ấy làm việc rất giỏi, chủ nhiệm Dương đánh gia cô ấy rất cao, mới đi làm được một ngày đã dẫn cô ấy đến ủy ban thành phố mở họp làm người ghi chép.”
“…”
Tiếp theo đó Hà Viên nói cái gì, Mạnh Hiểu Dĩnh đã không còn nghe lọt tai nữa.
Lúc này trong đầu óc của cô ta đã bị cơn ghen tị chiếm lĩnh, con nhỏ quê mùa từ nông thôn đến kia dựa vào cái gì mà có thể đi vào bộ phận dân chính làm việc chứ?
Trước khi đến đoàn văn công làm việc, Mạnh Hiểu Dĩnh cũng từng tham gia mấy cuộc thi tuyển dụng của đơn vị chính phủ, thành tích văn hóa và thành tích phỏng vấn của cô ả đều không quá tốt, cho dù trong nhà có mối quan hệ thì cô ta cũng không thể được nhận vào văn phòng đơn vị cơ quan làm việc
Nhưng hiện tại Cung Linh Lung lại thi đậu một cách dễ dàng, còn trở thành trợ lý của chủ nhiệm Dương, kết quả này giống như một bàn tay tát thẳng vào mặt cô ả, tát mạnh đến mức cô ta hoàn toàn ngơ ngác.
“Hiểu Dĩnh, tôi đang nói chuyện với cô đó, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?” Hà Viên đẩy cô ả.
“Không có gì.”
Mạnh Hiểu Dĩnh xụ mặt xuống, cơn ghen ghét cuồn cuộn kia đã làm cô ả mất đi lý trí, không muốn để ý đến cô ta nữa, chỉ lo đi thẳng về phía lều đậu xe đạp.