“Không cần, mấy người em điều tra được đều là tiểu lâu la, tạm thời đừng đụng đến bọn họ, để bọn họ lại tiếp tục câu cá.” Trong lòng Lục Tĩnh Xuyên đã có kế hoạch rồi.
Còn chuyện bên phía Từ Vi, anh cũng đã có kế hoạch: “Hiện tại Từ Vi vẫn còn đang ở trong đội kiểm tra, cô ta sẽ nghĩ cách đi ra ngoài, anh sẽ theo dõi cô ta sát sao, có lẽ có thể thông qua cô ta, đào ra không ít người.”
“Được rồi, bây giờ anh đi điều người đi, em đi nấu cơm chiều, anh sắp xếp xong thì quay về ăn cơm.” Cung Linh Lung nói xong lập tức đứng lên.
Ngày hôm qua cô mua thịt về, cố ý để lại một miếng chờ anh về ăn, Cung Linh Lung nhanh chóng xào một chén lớn thịt hấp dưa muối, một chén cà rốt và một tô canh trứng gà.
Lục Tĩnh Xuyên làm việc có hiệu suất rất cao, trong vòng mười phút đã sắp xếp xong xuôi, đồ ăn còn chưa chuẩn bị xong, anh lập tức đi múc nước tắm rửa.
Ăn cơm chiều xong, anh lại lập tức dẫn theo tiểu đội nhanh chóng lái xe chạy đến thành phố.
Anh lại đi một đêm không về.
Mãi đến khuya hôm thứ ba, Lục Tĩnh Xuyên mới về đến nhà, tối nay anh mở cửa vào nhà rất nhẹ nhàng, nhưng mà Cung Linh Lung ngủ không sâu, anh vừa bật đèn cô đã lập tức tỉnh lại.
“Anh Tĩnh, anh đã về rồi.”
Cung Linh Lung khoác quần áo mở cửa đi ra ngoài.
Lục Tĩnh Xuyên mới vừa thay giày xong, nhanh chóng bước về phía cô: “Đánh thức em sao?”
Cung Linh Lung ngửa đầu nhìn về phía anh, thấy trong mắt anh tràn ngập mệt mỏi đầy tơ máu, có lẽ hai ba ngày nay cũng chưa nghỉ ngơi đàng hoàng, đau lòng muốn chết, cũng không hỏi thăm chuyện bên ngoài, vội vàng đi rót nước cho anh.
“Anh Tĩnh, em lấy nước cho anh, anh đi tắm rửa trước đi.”
“Được rồi.”
Hai bình thủy trong nhà đều có sẵn nước ấm, trên lò than cũng nấu một nồi to nước nóng, Cung Linh Lung chuẩn bị sẵn để anh về bất cứ lúc nào cũng có thể tắm.
Bưng hai xô nước to đi vào phòng tắm, trong lúc Lục Tĩnh Xuyên tắm rửa, cô lại lập tức đốt lò than, lấy canh xương sườn đậu phộng và hạt sen mà cô đã nấu sẵn bỏ vào trong không gian giữ tươi ra hâm nóng lại, sau đó lại đốt bếp củi, nhanh chóng chiên cho anh một chén cơm chiên trứng to đùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-278.html
.]
Lục Tĩnh Xuyên nhanh chóng tắm rửa xong, thay quần áo sạch sẽ, cạo sạch đống râu mấy ngày nay chưa từng cao, đi ra khỏi phòng lập tức có được đồ ăn nóng hổi để ăn.
Chờ anh ngồi xuống ăn cơm rồi, Cung Linh Lung mới mở miệng hỏi thăm chuyện quan trọng: “Anh Tĩnh, mọi chuyện có thuận lợi không?”
“Thuận lợi.”
Lục Tĩnh Xuyên gắp một miếng xương sườn đút cho cô, nhưng Cung Linh Lung lại không ăn nói: “Anh ăn đi, tối hôm qua em đã ăn rất nhiều rồi.”
“Lại ăn một miếng đi.”
Lục Tĩnh Xuyên kiên trì muốn đút cho cô ăn, cũng nói cho cô nghe tiến triển: “Đã xác định thân phận thật sự của Từ Vi rồi, là người ở đảo bên kia sắp xếp đến, không phải là người cùng một thế lực với đám người bị bắt trong núi lần đó. Lần hành động này đã xác định được không ít danh sách người ẩn núp, đã thành công chặn lại đám lương thực kia, Từ Khánh Sinh đẩy hai tên trợ thủ đắc lực ra làm kẻ c.h.ế.t thay, ngày mai lương thực sẽ đưa đến nơi mà chúng nó nên đến.”
“Từ Vi thì sao?” Cung Linh Lung chỉ quan tâm cô ta.
“Sáng ngày hôm qua cô ta đã liên lạc với đồng lõa trốn ở trong đội kiểm tra số hai, buổi chiều đã được thả ra ngoài nhưng mà cô ta ở trong đội kiểm tra cũng chịu rất nhiều đau khổ, bị đánh không nhẹ. Hiện tại cô ta không dám đi về, làm đồng lõa che giấu giúp cô ta, nói dối là trên đường lên thành phố thăm bà con bị bọn buôn người bắt cóc lúc phản kháng đã bị thương, hiện tại đang ở trong bệnh viện dưỡng thương.”
Cung Linh Lung nghe thế cười cười: “Xem ra chờ đến sáng mai là bộ đội sẽ nhận được tin tức.”
Lục Tĩnh Xuyên gật đầu, tất cả hành vi của Từ Vi đều bị bọn họ giám thị nghiêm mật, người cô ta liên lạc cũng bị theo kĩ, sau đó bọn họ sẽ lên kế hoạch, chờ đến thời cơ thích hợp lại dùng một lưới bắt hết bọn họ.
“Anh Tĩnh, lúc trước Từ Vi khá thân thiết với Mạnh Hiểu Dĩnh, cô ta chắc chắn mang theo mục đích gì đó mới đi theo tiếp cận Mạnh Hiểu Dĩnh, anh nói coi có khi nào nhà họ Mạnh cũng bị liên lụy vào chuyện này hay không?” Cung Linh Lung có chút tò mò về chuyện này.
“Hiện tại thì khó mà nói lắm.”
Lục Tĩnh Xuyên cử người đi điều tra, nhưng thời gian quá gấp, hiện tại còn chưa điều tra ra được manh mối nào có tác dụng cả.
Cung Linh Lung không hỏi thêm mấy chuyện khác, chờ anh ăn cơm xong, lập tức đứng lên cất chén đi, sau đó giục anh đi về phòng: “Anh Tĩnh, anh mau đi ngủ đi.”
“Linh Lung, ngày mai anh lại ngủ, anh đi đón mẹ với em.”
“Tuần trước mẹ về nhà đã nói rồi, không cho chúng ta đi đón mẹ, mẹ tự ngồi xe buýt về nhà được. Dạo gần đây anh quá bận rộn, quá vất vả rồi, hiếm khi được ở nhà nghỉ ngơi một ngày, sáng ngày mai ở trong nhà ngủ bù đi.” Cung Linh Lung tắt đèn, kéo anh về phòng ngủ.