Bị Tưởng Á Bình mắng cho một trận, không ít người trong đoàn văn công đều lộ ra sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng lại không dám phản bác câu nào.
Các thành viên trong tiểu đội do Trình Tô Tô dẫn đầu tức giận trừng mắt liếc nhìn mấy người Mạnh Hiểu Dĩnh, ai nấy đều lộ ra vẻ bất mãn và trách mắng, nếu không phải mấy người này lo chuyện bao đồng, lại còn chơi xấu phía sau lưng người ta, bọn họ cũng không cần phải chịu khổ theo bọn họ rồi.
“Trình Tô Tô, cô đi làm trước đi.”
Phó đoàn trưởng Lý chỉ đích danh gọi tên, khi cô ấy quay sang nhìn mình, âm thầm cho cô ấy một ánh mắt ám chỉ.
Trình Tô Tô lập tức đã hiểu, trong lòng có chút vui vẻ, chịu đựng cơn buồn nôn và chán ghét, cắn chặt răng tiến lên nói: “Được rồi, phó đoàn trưởng, tiểu đội chúng tôi làm việc trước. Nhưng mà từ trước đến nay chúng tôi chưa từng gánh thứ gì quá nặng, đường cũng rất khó đi, tôi gánh nửa gánh trước thử xem sao, có được không?”
“Được chứ, gánh một lần nữa gánh, làm quen trước đi.” Phó đoàn trưởng Lý gật đầu đồng ý.
Có cô ấy đi đầu, các thành viên trong tiểu đội bọn họ lập tức đi làm việc theo, tuy rằng biểu cảm của tất cả mọi người đều rất khó coi, nhưng nghĩ mình đang làm gương tốt cho mọi người, nên mới cố chịu đựng mùi hôi thối khiêng đòn gánh xuống ruộng tưới phân.
Chờ mấy người bọn họ gánh phân xong rồi, phó đoàn trưởng Lý và các đồng chí nam khác cũng đã hành động, hoàn toàn không thèm để ý đến mấy người Mạnh Hiểu Dĩnh.
Lãnh đạo đã tỏ rõ thái độ rồi, chỉ cần là người không bị mù đều có thể thấy rõ được địa vị của Trình Tô Tô ở đoàn văn công sẽ được tăng lên, mà tương lai phát triển của Mạnh Hiểu Dĩnh lại chẳng biết sẽ như thế nào.
Lúc này trong lòng mấy người hay chơi chung với Mạnh Hiểu Dĩnh đã có tính toán khác, trong nhà Mạnh Hiểu Dĩnh có quyền có thế, cho dù cô ả không thể lăn lộn ở đoàn văn công được nữa thì cha mẹ và người lớn trong nhà cô ả cũng sẽ sắp xếp cho cô ả một công việc khác, mà bọn họ không có người trong nhà giúp đỡ, chỉ có thể giữ chặt công việc ở đoàn văn công này.
Thái độ của lãnh đạo hiện tại đã nói rõ, nếu bọn họ còn tiếp xúc với Mạnh Hiểu Dĩnh nữa thì chính là tự phá hủy tương lai của mình.
Trong lòng mấy người bọn họ đều đã có suy nghĩ khác, liếc nhìn nhau, thấy mặt của Mạnh Hiểu Dĩnh vẫn còn đen kịt như mực, ánh mắt âm u đáng sợ, mấy người bọn họ chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn cứ chủ động đi gánh phân.
Thấy mấy người bọn họ đều đi hết rồi, Từ Vi nghiến răng nói: “Một đám ba phải gió chiều nào theo chiều đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-261.html
.]
Mạnh Hiểu Dĩnh không nói gì, thật ra trong lòng cũng có suy nghĩ như thế, nhưng hiện tại cô ả cũng không rảnh đi để ý đến đám người ba phải kia, cô ả đang lo lắng cho công việc và tương lai của mình.
Mấy ngày nay thái độ của các lãnh đạo đã thay đổi cực nhanh, Mạnh Hiểu Dĩnh bực bội muốn chết, nếu cô ả lại không chịu biểu hiện cho tốt thì chỉ e là sau này cô ả sẽ không còn chỗ đứng ở đoàn văn công nữa.
Công việc ở đoàn văn công vốn dĩ chính là chén cơm thanh xuân, cô ả đã hai mươi tuổi, cũng coi như thành viên lâu năm trong đoàn, nếu hai ba năm tới vẫn không thể thăng chức thì cho dù có bị cha mẹ và các người thân trong gia đình giúp đỡ, cô ả sẽ không thể nào tiếp tục làm công việc này nữa.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện công việc và tương lai của mình sẽ xuất hiện vấn đề, Mạnh Hiểu Dĩnh lập tức hành động, cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn cuồn cuộn trong dạ dày, tiến lên múc phân gánh phân.
Cô ả cũng đã làm việc rồi, Từ Vi cũng chỉ đành cố nhịn cơn buồn nôn đi theo phía sau.
Hai người bọn họ gánh phân run run rẩy rẩy đi ở sau cùng, đi được một đoạn lại dừng lại nghỉ ngơi, chờ bọn họ gánh thùng phân đi đến ruộng thì các quân tẩu đã tưới xong đợt đầu tiên rồi.
“Răng rắc!”
Các quân tẩu đang gánh thùng phân quay về múc phân heo tiếp thì đột nhiên nghe được tiếng thứ gì đó bị đứt gãy.
Mọi người nhìn thoáng qua, thấy đòn gánh của Từ Vi đột nhiên bị gãy, hai thùng phân đều ngã xuống đường đi, mà Mạnh Hiểu Dĩnh lại đang đi ở đằng trước cô ta không xa, sau đó phân trong thùng phân đổ không ít lên giày của cô ả.
“A!”
Tiếng thét chói tai xuyên thấu trời cao, lập tức hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người ở xung quanh.
“A… A… A…”
Ngay sau đó, mọi người nhìn thấy Mạnh Hiểu Dĩnh giống như phát điên mà đá giày đi, giống như đạp phải gai, nhảy cẫng lên thét chói tai.