Sau khi rời khỏi sở nông khoa, Cung Linh Lung lại đạp xe đạp đến bưu cục, muốn dùng danh nghĩa “Phù Diêu” để quyên tiền cho bộ phận dân chính.
Nhưng chờ đến khi cô đến bưu cục của thành phố Hán, thấy ở đây quá đông người, đồng chí ở quầy gửi tiền lại hỏi thăm điều tra vô cùng cẩn thận người gửi tiến, nếu số tiền gửi đi hơi lớn một chút thì còn liên tục hỏi xem số tiền này kiếm được bằng cách nào, Cung Linh Lung lập tức dẹp ý định quyên tiền bằng con đường này sang một bên.
Tiền bạc trong tay cô trên cơ bản đều là cướp của tên chó khốn nạn họ Bạch và nhà họ Tần, cô sẽ quyên tặng đi ra ngoài hết, không chừa lại một đồng, nhưng nếu bị bưu cục tra hỏi thì cô cũng không thể nói ra nguồn gốc của số tiền này, đến lúc đó sẽ tự rước phiền phức vào người, cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của Lục Tĩnh Xuyên và mẹ.
Cho nên cô quyết đoán xoay người rời đi.
Nhiệm vụ từ thiện ngày hôm nay tạm dừng tại đây, cô lại trang điểm cải trang lần nữa, đạp xe đạp đến chợ đen tìm hai anh em nhà họ Diêu, cũng mang cho bọn họ hai túi táo và quýt.
Người thanh toán tiền cho cô là Diêu Lão Đại, dứt khoát thanh toán tiền cho cô, cũng tranh thủ cơ hội hỏi cô: “Cô em, cô có thể làm ra lương thực không?”
“Giá cả thế nào?”
Hiện tại trong không gian lại có thêm hai mẫu đất, Cung Linh Lung đang muốn trồng lúa, lúa mạch và bắp, lúa và lúa mạch thì bán cho người khác, bắp thì để dành cho heo ăn.
Thấy cô có thể tìm được lương thực, Diêu Lão Đại vui vẻ báo giá cho cô: “Lúa sớm cốc 10,5 đồng một trăm cân, lúa mùa thì 12 đồng, lúa mạch 13,5 đồng, bắp cũng có giá giống lúa sớm, đều là 10,5 đồng.”
Cung Linh Lung thấy giá cả lương thực rất cao, ánh mắt khẽ di chuyển nói: “Tôi đi về lấy lương thực, chờ vài hôm nữa lại đến hai anh.”
“Được, cô có thể đến đây bất cứ lúc nào, ở chỗ chúng ta luôn có người canh gác.”
Trực giác mách bảo Diêu Lão Đại trong tay có hàng hóa, dù sao thì mấy thứ như táo đều là hàng tốt, cũng không phải người bình thường có thể lấy được.
Cung Linh Lung suy nghĩ một lúc, hỏi tiếp: “Có nơi nào làm kho hàng để giao dịch không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-254.html
.]
“Có.”
Diêu Lão Đại làm nghề này, thuộc toàn bộ thành phố Hán giống như lòng bàn tay, đề cử cho cô hai địa điểm bí mật để cô chứa đồ trong thời gian ngắn.
Cung Linh Lung nhớ kỹ địa chỉ, lại mượn không ít bao tải đựng lương thực của anh ấy, làm xong mấy chuyện này mới lại ngồi xe buýt quay về lần nữa.
Mới vừa về đến nhà, Tưởng Á Bình đã chạy đến đây tìm cô: “Linh Lung, chiều nay đoàn số một của chúng ta sẽ mở hợp với các quân tẩu của đoàn số hai.”
“Đoàn số hai muốn luyện tập tiết mục chung với chúng ta sao?” Cung Linh Lung hỏi lại.
“Đúng vậy, đoàn số ba cũng tham gia chúng với chúng ta, bọn họ có một quân tẩu là giáo viên, nói là bọn họ sẽ tự thiết kế một tiết mục riêng. Đoàn số hai thì sẽ hợp tác với chúng ta, nhưng mà lãnh đạo yêu cầu viện gia thuộc của chúng ta phải biểu diễn bốn tiết mục, đoàn số một và đoàn số hai chúng ta phải thiết kế ba tiết mục mới được.”
“Dạ được, em ăn trưa xong sẽ đến ngay.” Cung Linh Lung trả lời.
Hai hôm nay Lục Tĩnh Xuyên có hơi bận rộn, trưa về nhà ăn cơm xong cũng không hề nghỉ ngơi, đã xách theo bình nước chạy ngược về văn phòng nữa.
Cung Linh Lung cơm nước xong cũng không nghỉ trưa, cô tận dụng thời gian buổi trưa này vào không gian trồng trọt hai mẫu đất mới kia, còn nấu xong cơm heo, chờ nhà kế bên thông báo đi tập hợp, cô mới vội vàng chạy qua đó.
Chờ mọi người đến đông đủ rồi, Tưởng Á Bình chủ trì cuộc họp: “Hai đoàn cộng lại có mười chín người nhà, chúng ta phải thiết kế ba tiết mục, ngoại trừ đồng chí Vương Ngọc Miêu nhảy múa ra, còn phải chuẩn bị thêm hai tiết mục nữa, có ai có năng khiếu gì không?”
“Cắn hạt dưa nói nhảm có tính không?” Một chị dâu của đoàn số hai cười hỏi.
“Ha ha ha…”
Mọi người đều vui vẻ cười ầm lên, nếu cái đó mà cũng tính thì bọn họ giỏi lắm đó.