Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70: Quân Tẩu Đanh Đá Ngược Tra Vả Mặt

Chương 251




Nghĩ đến xác suất này, Cung Linh Lung lập tức đứng lên, cô không câu cá ở nơi người đến người đi này nữa, cầm theo đồ đạc đi đến nơi hẻo lánh khác bắt đầu câu tiếp.

Đúng như những gì cô phỏng đoán, mồi câu đặc biệt, tốc độ cá cắn câu rất nhanh, trong vòng năm phút nhất định sẽ có cá cắn câu.”

Quăng từng con cá một vào trong không gian, cá nhỏ thì bỏ vào trong ao nuôi, lớn thì quăng vào sọt tre, dự tính về nhà làm thành cá khô.

Câu cá hai tiếng đồng hồi, cô cũng coi như bội thu, cá trong sọt đã bắt đầu chất thành đống.

Sơ chế cá cũng là một công việc rất vất vả, Cung Linh Lung thu cần câu lại, xách thùng gỗ đựng con cá trắm cỏ to kia, vội vàng đi về nhà xử lý.

Cô quay về theo đường cũ, mới vừa đi đến một khóc khuất, âm thanh ghê tởm buồn nôn kia lại chui vào trong tay của bọn họ.

Cung Linh Lung nhíu chặt mày lại, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đống cỏ khô ở con mương cạnh ruộng nước, nghĩ thầm hôm nay cô lại xui xẻo đụng trúng đôi dã uyên ương nào đó làm loạn sao, cực kỳ cạn lời: “Mình đạp phải cứt chó à?”

Cô thật sự không muốn dính dáng đến mấy chuyện buồn nôn này, xách theo thùng gỗ chuẩn bị rời đi, nhưng mới được mấy bước đã nghe được tiếng người phụ nữ kêu lên.

“Hửm? Đây, đây không phải là tiếng của người phụ nữ trên núi…”

Cung Linh Lung nhận ra tiếng nói của đối phương, nghĩ đến người phụ nữ ở trên núi lần trước, lúc này lại là trong đống rơm, da mặt co giật kịch liệt: “Cũng không biết đây là vợ nhà ai đang cắm sừng lên đầu chồng mình, định cắm hết sừng của thế giới động vật lên đầu chồng mình à.”

Có lẽ hai người kia thường xuyên đi ra ngoài làm loạn, đã không còn kiêng dè gì nữa, lúc sau tiếng kêu càng lúc càng to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -  https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-quan-tau-danh-da-nguoc-tra-va-mat/chuong-251.html .]

Cung Linh Lung nghe đến đây, da mặt đỏ lên, thấy cách đó không xa có mấy đứa nhỏ đang chạy tới chạy lui trên sông, không muốn để hai con dã uyên ương không biết xấu hổ này làm bẩn lỗ tai của con nít, tùy ý nhặt một cục đá dưới đất lên, quăng về phía đống rơm rạ kia.

Cục đá vừa lúc chọi trúng bên đó, tạo ra âm thanh cũng không nhỏ, hai người đang tập trung “làm việc” trong đống cỏ khô đều sợ đến mức run lên.

Không bao lâu sau, hai người kia vội vàng mặc quần áo vừa lăn vừa bò đi ra ngoài, người đàn ông cẩn thận nhìn xung quanh trước, thấy không có ai chặn đường bọn họ, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói thầm với người phụ nữ kia vài câu, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.

Cung Linh Lung chui vào trong không gian trốn, thấy người đàn ông kia rời đi trước, cũng nhìn thấy rõ mặt người đàn ông này, trông cũng khá bình thường, không có gì quá đặc sắc.

Chờ ông ta đi rồi, người phụ nữ mới từ từ xuất hiện, quần áo cũng coi như còn ngay ngắn gọn gàng, nhưng mà tóc lại hơi rối, trên đầu còn dính hai sợi, chẳng qua bà ta lại chẳng hề hay biết gì cả.

Lần trước khi ở trong núi Cung Linh Lung đã nhìn thấy rõ gương mặt của ông ta rồi, người phụ nữ này thật ra cũng khá xinh đẹp, gương mặt ngũ quan xinh đẹp rất có ý nhị, vóc dáng cũng thuộc dạng trên trung bình, mang theo vẻ thành thục độc đáo của người phụ nữ trung niên, ăn mặc cũng không giống như người phụ nữ bình thường, thấy đối phương đi về phía viện gia thuộc, cô lập tức xuất hiện lặng lẽ đi theo.

“Viện gia thuộc phía đông.”

Cung Linh Lung thấy bà ta đi vào khu người nhà phía đông của bộ đội, lúc trước cô đã nghe Lục Tĩnh Xuyên nói, những người ở khu phía đông đều thuộc về đoàn văn công và bộ phận hậu cần, còn có công nhân viên chức trong trường học bệnh viện, cô cũng không theo dõi tiếp nữa, xách theo thùng gỗ quay về nhà của mình.

“Woa, dì Cung, cá lớn quá.”

Cung Linh Lung xách theo con cá nặng năm sáu cân kia về nhà, vừa đi đến viện gia thuộc đã bị mấy đứa nhỏ kia cản đường.

Tiếng của con nít rất to, các chị dâu nghe được tiếng cũng đi ra ngoài.