Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 67: Không ai quản




Việc Lâm Ngọc Trúc không đi làm công chỉ là việc nhỏ, trưởng thôn cảm thấy không thuộc trách nhiệm của hắn, đại đội trưởng cảm thấy, cho dù người có tới cũng chẳng làm được việc gì, tiểu đội trưởng cảm thấy hắn không quản được.

Cứ như vậy không ai đi quản Lâm Ngọc Trúc.

Lý thẩm thấy Lâm Ngọc Trúc không tới liền cùng Vương thẩm nói thầm: "Ngươi xem trong nhóm thanh niên trí thức chỉ có nàng không tới làm công, đây không phải là lười biếng sao!"

"Ngươi quản nàng làm gì, ngươi càng muốn nàng tới, nàng có thể đem cô nương toàn thôn đều kéo ra, đến lúc đó ngươi xem người khác oán trách ngươi như thế nào đi, đừng nhìn chằm chằm nha đầu kia nữa." Vương thẩm nói xong, nghĩ Hoa Hoa nhà nàng nói cái gì cũng không thể đi làm việc này.

Lý thẩm nghĩ nha đầu này thật sự có thể làm ra việc như vậy, hàm hồ nói: "Ta chỉ là tùy ý nói hai câu, đâu rảnh nhìn chằm chằm nha đầu kia đâu."

Vương thẩm gật gật đầu, không để ý lắm nói: "Dù sao thì ít để ý đến nha đầu kia là được."

......

Cây củ cải đường còn phải chờ một đoạn thời gian nữa mới thu hoạch được, Vương Tiểu Mai lần này chính là đưa Lâm Ngọc Trúc đến xem thôi, ngược lại thì trong vườn có rất nhiều loại rau dưa lần lượt chín muồi, có không ít loại phải nhanh chóng hái về xử lý.

Lâm Ngọc Trúc bị nàng dây dưa đến không còn cách nào, đành phải đi theo phía sau Vương Tiểu Mai nghe chỉ huy.

Vương Tiểu Mai vốn tính toán đem rau dưa trong vườn đều hái hết, nên phơi thì phơi khô, nên ướp thì ướp dưa muối.

Không nghĩ tới các nàng vừa về đến nhà chung của thanh niên trí thức, trời lại đột nhiên âm u, ngay sau đó là mây đen giăng đầy, gió nổi mây phun, sấm rền rung động, chưa được chốc lát trời đã hạ cơn mưa to tầm tã.

Nào, về phòng nghỉ ngơi thôi.



Bên ngoài mây đen giăng đầy, giông tố đan xen, trong phòng một mảnh đen sì, Lâm Ngọc Trúc cầm báo chí nhìn trong chốc lát cảm thấy quá hại mắt, nghĩ chắc Vương Tiểu Mai sẽ không tới, liền tiến vào không gian.

Vào không gian tâm tư liền buông thả, không vội đọc báo, mà là đi xem cây táo nàng mới trồng, hiện giờ cây táo đã nở hoa kết quả, sinh trưởng rất khả quan, mấy ngày nữa hẳn là có thể thu hoạch, Lâm Ngọc Trúc thấy cực kỳ kích động, nàng rốt cuộc có thể được ăn táo rồi.

Táo đỏ trong kho nàng để lại không ít, chuối đang trồng cũng sắp chín, Lâm Ngọc Trúc nghĩ nàng đời này chỉ ăn trái cây là có thể tiết kiệm được không ít tiền.

Đặc biệt yêu cầu người máy nhỏ hái chút dâu tây ngoài ruộng về, ở trong phòng bếp rửa sạch xong nàng lại bưng đến phòng ngủ.

Phòng ngủ đã không còn trống rỗng nữa, nàng mua một cái giường nhỏ phong cách Châu Âu đặt ở sát tường, nằm trên đó mềm mại lại thoải mái, nhưng mà cái giường này càng giống vật trang trí hơn, số lần Lâm Ngọc Trúc nằm trên nó có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngoại trừ mua giường nàng còn mua một bộ bàn ghế đặt ở bên cửa sổ, ngày thường hầu như đều là ngồi ở đây xem sách giáo khoa và đọc báo.

Rộng rãi sáng sủa còn tiết kiệm dầu.

Sau khi đem dâu tây đặt lên bàn, Lâm Ngọc Trúc nghiêm túc đọc báo, thỉnh thoảng ăn một quả dâu tây, cuộc sống như vậy cực kỳ thích ý.

Mà bên kia, Lý Hướng Vãn đang nấu nước gừng đường đỏ, chuẩn bị cho Lý Hướng Bắc và Vương Dương tan làm trở về thì uống.

Từ sau sự kiện của Sấu Hầu và Ngưu ca, nàng và Lý Hướng Bắc liền xác lập tình hữu nghị cách mạng, hiện giờ lại lần nữa kết nhóm ăn cơm.

Chờ người tan làm trở về thay quần áo liền vội vã hớn hở chạy sang, Lý Hướng Vãn thấy tóc hắn vẫn còn ướt đến mức nhỏ ra nước, vờ như oán trách hờn dỗi nói: "Sao không lau khô tóc rồi lại sang."

Rõ ràng là ngữ khí quan tâm làm trong lòng Lý Hướng Bắc như có dòng nước ấm, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm nàng nói: "Muốn nhanh chóng được gặp nàng."

Lý Hướng Vãn đỏ mặt, trong mắt tràn đầy ngọt ngào, tìm khăn lông đưa cho hắn, nhẹ giọng nói: "Mau lau đi, ta đun cho ngươi bát canh gừng, uống vào xua lạnh."

Canh còn chưa kịp uống, cửa phòng đã bị mở ra, hai người tưởng là Vương Dương, lại không ngờ là một giọng nữ nôn nóng truyền đến: "Hướng Bắc ca, chị của ta phát sốt, lúc này đã hơi nói mê sảng rồi, ta không biết nên làm cái gì bây giờ, ngươi có thể đi qua nhìn xem hay không."

Lý Hướng Bắc nhíu chặt mày, muốn từ chối.

Đổng Mật Mật lập tức khóc lên, cầu xin hắn: "Hướng Bắc ca, chúng ta đều cùng quê, xin hãy giúp đỡ, cho dù chỉ nhìn ở phần giao tình giữa hai nhà cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mà bỏ mặc đi." Lời này nghe ít nhiều có chút vừa đấm vừa xoa.

Ý tứ của Đổng Mật Mật rất rõ ràng, nếu Lý Hướng Bắc mặc kệ các nàng, nàng liền tố khổ với trưởng bối của hai nhà.

Đổng gia và Lý gia hiện giờ đã lên cùng một chiếc thuyền, giao tình trong đó ý vị thực sâu xa, lúc Lý gia gửi thư đặc biệt dặn dò hắn đối với hai chị em Đổng gia chăm sóc nhiều hơn.



Lý Hướng Bắc mím chặt môi, ra vẻ đang lựa chọn.

Lý Hướng Vãn thờ ơ lạnh nhạt nhìn chăm chú hai người, một lòng chìm vào đáy cốc.

Đổng Mật Mật liên tiếp khóc, rất có tư thế nếu hắn không hỗ trợ nàng liền ăn vạ không đi, dây dưa cũng phải đem Lý Hướng Bắc kéo đi.

Lý Hướng Bắc thần sắc không kiên nhẫn, chỉ có thể nói với Lý Hướng Vãn: "Ta đi nhìn xem."

Lý Hướng Vãn gật gật đầu, mặt mày một mảnh lạnh nhạt.

Lý Hướng Bắc không phải không thấy được, chỉ có thể gian nan nói: "Ngươi tin ta."

Lý Hướng Vãn cười cười, ánh mắt lại là lạnh băng.

"Ngươi..." Lý Hướng Bắc trong lòng lắc lư không ngừng, đột nhiên không muốn quản chị em Đổng gia nữa, người khác chết sống liên quan gì đến hắn, nhưng ở khía cạnh đạo đức lại cảm thấy không ổn, nhất thời khó xử.

"Hướng Bắc ca, chúng ta mau đi xem chị gái ta một chút đi."

Lý Hướng Bắc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu đi theo Đổng Mật Mật trở về tiền viện.

Đổng Điềm Điềm thật sự đã sốt cao, mặt và cổ nóng đỏ rực, người giống như quả táo chín, nằm ở trên giường đất nỉ non lung tung.

Lý Hướng Bắc nói với Đổng Mật Mật: "Ta đi tìm trưởng thôn mượn hai cái xe đạp, ngươi có thể đạp xe chở chị ngươi không?"

Đổng Mật Mật khóc không biết làm sao, lắc đầu nói: "Ta vốn chưa đạp xe bao giờ, sơ cao trung cách nhà gần như vậy, chỗ nào cần dùng đến xe đạp."

Lý Hướng Bắc có chút câm nín, lại nhìn về phía Vương Dương nói: "Hai chúng ta cùng đi mượn xe đi."

Vương Dương gật gật đầu.

Cả thôn cũng chỉ có hai nhà có xe, một cái là nhà Lý kế toán, một cái là nhà đại đội trưởng.

Trưởng thôn thấy bọn họ đến mượn xe đạp, nói thẳng luôn: "Các ngươi đến nhà Lý kế toán và đại đội trưởng hỏi một chút đi, bọn họ có xe đạp."

Xe đạp là đồ vật quý giá như vậy, mượn một lần tốn một lần nhân tình, trưởng thôn lúc này sao có thể tốn phần ân tình này.



Trưởng thôn bởi vì cháu trai nhà mình mà mất hết mặt mũi, việc này cũng không dễ dàng cứ như vậy cho qua, đối với những người này ít nhiều có chút giận chó đánh mèo.

Đợi hai người ra khỏi nhà, vợ trưởng thôn buồn bực nói: "Lý Hướng Bắc này không phải đối tượng của Lý Hướng Vãn sao? Sao lại muốn đưa Đổng Điềm Điềm đi khám bệnh?"

Trưởng thôn lấy khăn lông xoa đầu thổn thức nói: "Ngươi cho rằng là đối tượng thì chính là kết hôn sao? Hai chị em Đổng gia kia chỉ thiếu đem đôi mắt treo ở trên người Lý thanh niên trí thức."

Vợ trưởng thôn tấm tắc lắc đầu nói: "Vậy có náo nhiệt để xem rồi."

"Mau đun chút nước gừng cho người trong nhà uống, đừng để cũng sinh bệnh."

Vợ trưởng thôn nghĩ thấy cũng đúng, sinh bệnh là không có lời.

Mở tủ ra múc muỗng đường đỏ, nhìn đường đỏ lại cười nói: "Để ta nói thì vẫn là Lâm thanh niên trí thức và Vương thanh niên trí thức tốt, ngươi xem hai cô nương kia đi chung với nhau vui vẻ hơn nhiều."

Trưởng thôn hừ lạnh nói: "Còn không vui vẻ sao, hôm nay hai người họ còn không đi làm công."

Vợ trưởng thôn ha ha nở nụ cười, "Vậy chắc là thấy các cô nương trong thôn không đi làm, nên các nàng cũng không đi."

Trưởng thôn múc chậu nước ấm ngồi xuống ngâm chân, mới lại nói: "Chắc là vậy, cũng không có ai quản các nàng, hừ, nhìn thanh danh này sẽ sớm thành sơn đại vương."

"Ta nói như này mới tốt đấy, cũng là người đáng thương, tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài kiếm đồ ăn."

Trưởng thôn không nói nữa.