Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 139




Nơi ở của Mập Mạp cùng Thẩm Bác Quận là một khu nhà trệt phía sau Cục Công An, trị an ở đây có thể nói là tốt nhất toàn thị trấn.

Ừm, cũng là nơi mà Lâm Ngọc Trúc chắc chắn sẽ không tới khi đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng..

Bởi vì, mười người công an thì có tám người sống ở đây.

Chỉ cần có chút đầu óc, đều sẽ không tới đây bán hàng.

Thời điểm đoàn người đang đi trên đường, có một vị đại nương đi ngang qua, nhìn thấy Thẩm Bác Quận cùng Lý Mập Mạp từ xa đã chào hỏi: "Mập Mạp, Tiểu Thẩm, dẫn đối tượng về chơi à?"

Lý Mập Mạp ậm à ậm ừ, có chút xấu hổ.

Người mà ngày thường rất cơ trí, hôm nay lại giống như đứt dây đàn, ngây nga ngây ngô.

Đại nương cười đánh giá Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc, đang rất nghi hoặc, ai là đối tượng của ai đây.

Lúc nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc, đôi mắt rõ ràng sáng lên, đang định nói thì lại bị cắt ngang.

Chỉ nghe thấy Thẩm Bác Quận trầm ổn nói: "Tôn thẩm, đều là em gái của bạn bè, xuống nông thôn ở bên này không dễ dàng, chúng ta giúp đỡ một chút."

Vương Tiểu Mai đã có chút co quắp bất an, nhỏ giọng nói thầm với Lâm Ngọc Trúc: "Hay là chúng ta về thôi."

"Bình tĩnh." Lâm Ngọc Trúc da mặt dày, há có thể bị đại nương nói hai ba câu dọa sợ chứ.

Vì để cuộc sống của Vương Tiểu Mai có nhiều hướng phát triển, vẫn nên kiên trì một chút.

Tôn thẩm lập tức thu hồi ánh mắt đánh giá, tin hay không cũng giấu ở trong lòng, không hề trêu ghẹo.

Còn ngại ngùng giải thích: "Haiz, là ta hiểu lầm, ta phải đi mua chút đồ, nếu rảnh thì đến nhà thẩm chơi."

Lý Mập Mạp cùng Thẩm Bác Quận vội cười gật gật đầu.

Chờ Tôn thẩm đi rồi, Mập Mạp thở hắt ra.

Thật sợ Tôn thẩm lại tiếp tục nói, dọa hai nha đầu này chạy mất.

Vào trong sân, Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai liền bắt đầu đánh giá, trong sân quét dọn chỉnh chỉnh tề tề, ngoại trừ hai chiếc xe đạp không còn đồ gì khác.

Ồ, còn có một nhà kho chuyên dùng để than đá.

Không khó nhìn ra, đây là một cái sân bị chủ nhân vắng vẻ, không có hơi thở cuộc sống.

Đi vào tiếp là một gian nhà gạch nhỏ, mở cửa ra là phòng bếp, buồng trong chính là phòng khách kiêm phòng ngủ, trên giường đất đặt một cái kệ nhỏ, sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Bên phải giường đất chỗ sát tường còn kê một cái tủ có ngăn kéo, trên nóc tủ đặt chút đồ lặt vặt, nhưng ngay ngắn gọn gàng, không hề lộn xộn.

Sát cửa sổ kê một cái bàn tròn, bên trên để phích nước nóng, còn bày một cái khay, trong khay để một ấm trà cùng mấy cái chén úp xuống.

Còn thêm mấy cái ghế đặt bên dưới mép bàn.

Ừm, gia cụ cũng chỉ có như vậy, rất là đơn giản rõ ràng.

Nhà ở tuy không lớn, nhưng được cái cửa sổ sáng sủa, trong nhà rộng thoáng.

Nhìn rất thoải mái.

Điều làm Lâm Ngọc Trúc ngoài ý muốn nhất, chính là phòng ở của nam nhân khó có được sạch sẽ ngăn nắp như vậy.

Hảo cảm đối với hai người này quả thực là lại tăng thêm một bậc.

Vương Tiểu Mai có chút hâm mộ, ngẫm lại phòng đất nhỏ ở nhà chung, trong lòng cảm thán, khi nào nàng mới có thể có được một ngôi nhà gạch của chính mình đây.

Lý Mập Mạp nhìn trong phòng rất chỉnh tề, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà anh hắn mỗi ngày đều bắt dọn dẹp nhà cửa.

Đồ vật vừa mua đều đặt xuống đất, tiếp đón hai cô gái, "Các ngươi mau ngồi, đúng lúc đơn vị đã phát chút thịt heo cùng cá hố, đợi một chút, hôm nay ca chiên cá hố cho các ngươi, làm cả thịt kho tàu, còn có gì muốn ăn không?"

Vương Tiểu Mai người này chiếm lợi của người ngoài thì rất thuận tay, của người quen ngược lại có chút ngượng ngùng.

Lý Mập Mạp vừa mới dứt lời, nàng ấy vội vàng nói: "Đủ rồi, đủ rồi, làm nhiều như vậy cũng ăn không hết."

"Ha ha, không nhiều đâu, tiểu Lâm muội tử một mình có thể xử lý hết một bát thịt kho tàu." Mập Mạp ha ha trêu ghẹo.

Thẩm Bác Quận mắt phượng chợt lạnh, đá một chân vào cái mông mượt mà của Mập Mạp, nói: "Ở đâu nhiều lời như vậy, nghe nói hai ngày trước Cục Công An phát cho người nhà con gà, ngươi đi kiếm một con về."

Mập Mạp chạm đến ánh mắt như dao nhỏ của Lâm Ngọc Trúc, lúc này mới phản ứng lại, lời vừa rồi đã đắc tội người ta, lập tức lúng túng, chạy đi nhanh như chớp.

Vương Tiểu Mai như đứng đống lửa, như ngồi đống than, không biết vì sao, trong lòng thấy quái quái.

Nhưng nghĩ có Lâm Ngọc Trúc ở đây, cũng không sợ nữa.

Thẩm Bác Quận đi đến cạnh tủ, lấy ra vại lá trà, lại trở về bên cạnh bàn, thả một chút lá trà vào trong ấm, duỗi tay lấy phích nước nóng đổ nước vào bên trong ấm trà.

Lâm Ngọc Trúc trộm ngắm, chậc, tuỳ tiện đổ nước thôi cũng đẹp như vậy.

Tầm mắt dừng ở ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, nhìn chăm chú.

Thẩm Bác Quận vừa đổ nước, vừa nhân tiện liếc Lâm Ngọc Trúc.

Phát hiện đối phương nhìn chằm chằm vào tay mình, cũng nhìn theo, tay này làm sao vậy?

Vương Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn Thẩm Bác Quận, há miệng thở dốc, vẫn là không nhịn được nhắc nhở: "Thẩm đại ca... nước đầy."

Thẩm Bác Quận lập tức hoàn hồn, nhấc tay lên, nước trong phích không tiếp tục đổ ra nữa, vội vàng che lấp cảm xúc xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, khí thế trầm ổn nói: "Ngại quá, vừa rồi mải suy nghĩ chút chuyện nên phân tâm."

Nhanh chóng đậy nắp ấm trà lại, tiếp tục rót nước mời hai cô gái.

Vương Tiểu Mai gắt gao nhìn chằm chằm chén trà, sợ đối phương lại đổ quá tay.

Không phải tiếc nước, mà là sợ nước chảy xuống làm nàng ấy bị bỏng.

Đến thời điểm Thẩm Bác Quận rót nước cho Lâm Ngọc Trúc, Lâm Ngọc Trúc sờ sờ cái mũi, trong lòng niệm, không tức thị sắc, sắc tức thị không, không tức thị...

Có thể là tự mình thôi miên có hiệu quả, chờ nước rót xong, ánh mắt Lâm Ngọc Trúc trong trẻo, cười khanh khách nói: "Cảm ơn Thẩm đại ca."

Thẩm Bác Quận môi mỏng hơi mím, hơi chút cứng đờ đến khó phát hiện: "Ta tìm cho các ngươi chút gì ăn."

Xoay người lại đi đến bên cạnh tủ.

Chỉ chốc lát sau, trên bàn đã bày đầy đậu phộng, hạt dưa, kẹo sữa, còn có mứt hoa quả.

Thời điểm Thẩm Bác Quận đặt mứt hoa quả lên bàn.

Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc không hẹn mà cùng a một tiếng.

Thẩm Bác Quận nhướng mày, hỏi: "Sao vậy?"

Vương Tiểu Mai cùng Lâm Ngọc Trúc liếc nhìn nhau một cái, ào ào lắc đầu như trống bỏi.

"Không có gì." Lại là đồng thanh.

Thẩm Bác Quận nhìn hai người có chút bất đắc dĩ, mứt hoa quả này mua từ tay người khác, nhìn phản ứng hai nha đầu này, sợ là đều đã nhúng chàm.

Trong lòng thở dài, cũng có chút lý giải, rời nhà ra bên ngoài, các nàng ngoại trừ chính mình thì còn có thể dựa vào ai.

Ánh mắt nhìn Lâm Ngọc Trúc trong nhu hòa mang theo chút đau lòng.

Lâm Ngọc Trúc ngậm một miếng mứt hoa quả, chua chua ngọt ngọt, không sai, chính là Tam Mập nhà nàng làm.

Bất chợt ngẩng đầu, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Thẩm Bác Quận.

Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa lóe lên.

Trong đó còn có cảm xúc khó tả dao động.

Lâm Ngọc Trúc còn chưa kịp cảm nhận tim đập nhanh, Lý Mập Mạp đã xách theo một con gà kêu quang quác thảm thiết cùng luồng không khí lạnh vào nhà.

Sau khi vào nhà, vui vẻ sang sảng nói: "Ở nhà lão Đỗ bắt một con, gà mái, rất béo, phúc lợi của đơn vị bọn họ thật tốt."

Vương Tiểu Mai lập tức xoay người qua nhìn xem, phụ họa: "Con gà này thật béo, Mập Mạp ca hay là các ngươi nuôi đến Tết hãy mổ, hôm nay xào hai đĩa thức ăn chay là đủ rồi."

"Tiểu Mai muội tử, ngươi đừng khách khí, cứ yên tâm, bản lĩnh kiếm một con gà, ta vẫn có."

Vương Tiểu Mai nghĩ thầm, ngươi có bản lĩnh này ta biết nha, chỉ là chầu cơm này ngươi đã tốn không ít tiền.

Về sau làm sao hoàn lại được...

Vương Tiểu Mai xoay người, chuẩn bị giao lưu ánh mắt với Lâm Ngọc Trúc.

Phát hiện đối phương vùi đầu cắn hạt dưa, căn bản không nhìn mình, còn có, trong phòng cũng không lạnh, sao lỗ tai lại đỏ thế.