Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Chương 40




Chắc anh chưa từng ăn thử, các loại đồ ăn ở đó rất ngon…”

Tất nhiên, tất cả những điều này là cuộc sống của chị gái Chu Tư Lan. Đối với Đường Niên Niên mà nói, đây là cuộc sống đáng mơ ước.

Còn cô, cô không được tốt số như vậy. Khi còn nhỏ, cô phải chăm sóc em trai, khi lớn lên cô phải giúp mẹ làm việc nhà. Mua sắm, đi dạo phố, xem phim, tiền tiêu vặt, những thứ này đều không có. Bởi vì cha không phải là cha ruột. Trong gia đình này cô còn mang khác họ, chị kế của cô không cho cô đổi thành họ Chu, khi người khác nói đến cô, họ đều nói cô là con chồng trước. Mẹ cô nói cô đừng quá tham lam. Nhà cửa ổn định, ngày ăn cha bữa là đủ rồi. Ai bảo cha cô bỏ đi chứ?

Nghĩ đến cha, Đường Niên Niên cũng cảm thấy khó chịu. Cô không thể nhớ cha cô có hình dáng như thế nào. Chỉ biết là khi cô còn rất nhỏ, mẹ cô đã đưa cô đi tái hôn. Nói cô không có cha, cần tìm một chỗ dựa để che chở cho hai mẹ con.

Thẩm Gia Thụ nghe vậy càng cảm thấy buồn.

Cuộc sống mà cô mô tả trước đây chẳng là gì đối với anh. Vào thời của anh, gia đình nào cũng có thể làm được.

Chưa nói đến việc mua một bộ quần áo mỗi tháng, mấy người bạn gái của bạn tốt của anh phải mua vài bộ quần áo mỗi ngày. Vì vậy các anh em của anh còn nói không thích bạn gái không có gu thời trang, thậm chí còn mời một nhà thiết kế từ bên ngoài về để lấy ý tưởng.

Bản thân anh thậm chí còn được các nhãn hiệu xa xỉ khác nhau đưa đồ đến tận nhà nhưng anh không thích mặc chúng, anh chỉ thích mặc đồ đặt may riêng vì nó thoải mái và vừa vặn hơn. Đã thế anh lại còn kén chọn quần áo, mặc lại một lần cũng không thích. Hiếm có bộ đồ nào được anh mặc lại lần thứ hai.

Khi quản gia quyên góp quần áo hàng năm đều sẽ kéo chúng ra khỏi nhà kho bằng xe đẩy.

Còn về món ăn thì thay đổi hàng ngày, có đôi khi tâm huyết dâng trào còn bay ra nước ngoài để ăn.



Muốn ăn hải sản tươi sống thì trực tiếp ra biển ăn.

Thẩm Gia Thụ nghĩ đến đây bắt đầu nuốt nước bọt. Tiện thể nuốt nước mắt vào trong bụng, bằng không anh sẽ không nhịn được mà khóc lên mất.

Giống như cô, anh đã đánh mất những ngày tháng tươi đẹp kia. Nhưng họ không giống nhau, anh là một đi không trở lại, còn cô có thể trở về tổ ấm vàng. Cô sống trong gia đình như vậy, cô còn tốt hơn anh không biết bao nhiêu lần!

Anh vô thức dùng ánh mắt sáng ngời nhìn cô. Cũng giống như nhìn vào ánh sáng hy vọng tương lai của anh.

So với việc trước đây bị hiện thực va chạm, bây giờ bị khơi dậy bởi những ký ức đẹp đẽ trong quá khứ, hai cuộc sống trái ngược nhau, anh thực sự cảm thấy cần phải cố gắng nhiều hơn. Không thể trước sợ sói phía sau sợ hổ nữa. Như vậy là không đúng.

Ông nội anh đã nói, một khi đã quyết định nhất định phải dũng cảm xông thẳng về phía trước. Như vậy đến cuối cùng mới đạt được kết quả tốt đẹp. Bỏ cuộc giữa chừng sẽ chỉ dẫn đến thất bại.

Cho nên, anh có phải vẫn phải kiên định trong một ít ý tưởng?

Đường Niên Niên bị nhìn đến xấu hổ, hơn nữa còn vì nói dối nên cô cảm thấy hơi chột dạ: “Tôi đi cắt cỏ heo đây. ”

“Tôi giúp cô” hiếm khi thấy Thẩm Gia Thụ nhiệt tình được một lần.

Đường Niên Niên: “Không cần, anh không phải cũng bận sao?”