Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Chương 30




Trước tiên những người đàn ông bình thường đều không có dáng vẻ này, lão Tứ nhà anh hoàn toàn không có vấn đề, da mặt rất dày.

Thứ hai là gương mặt này, da mặt cũng đẹp. Lão Tứ cũng không có vấn đề gì, bề ngoài giống như tiểu bạch kiểm trong kịch nam. Nhớ lúc trước diễn dịch trong đội, anh được yêu cầu đóng vai đứa con trai ngốc nghếch của một gia đình địa chủ.

Mấu chốt là lão Tứ đã đọc qua nhiều cuốn sách, nhìn mánh khóe anh oán giận cha mẹ, liền biết người này biết cách dỗ người.

Nhưng mà, Thẩm Gia Lương cũng là người có tam quan, luôn cảm thấy đây không tốt.

Con gái nhà ai cưới…không, gả cho lão Tứ, đó đều là hại người cả.

“Nghĩ sau này được sắp xếp công việc nhẹ nhàng, không chừng còn có cơ hội đi học Đại học Công Nông Binh. Đặc biệt là anh ba có thể nhanh chóng cưới rồi, anh không phải thích chị dâu ba, vừa gặp đã yêu sao? Anh không muốn sắp xếp công việc dễ dàng cho chị ấy sao?”

Lần này Thẩm Gia Lương động lòng rồi.

Chị dâu này của anh khá tốt. Năm ngoái đi công xã xem phim, trong nhóm người đã thấy, vừa nhìn đã vừa ý.

Trời nóng như vậy, làm sao có thể để chị dâu nhỏ chịu khổ chứ?

Anh nhìn thấy chị dâu cả và chị dâu hai của mình, đã bắt đầu đau lòng cho chị dâu nhỏ tương lai rồi.

Lúc này anh ta không ý thức được rằng đứa em trai này của anh ta có dỗ người khác được, cũng có thể dỗ anh ta. Anh ta thật sự đang nghĩ về khả năng này.

“Nhưng mà anh cảm thấy em không dựa vào được đâu. Hơn nữa, nhà của Thanh Thúy cũng không được, trong nhà còn có anh chị…. có thể thuận tiện cho chúng ta bao nhiêu?”



“Ai nói nhất định là Thanh Thúy, trong tay em còn có người khác. Ví dụ như lần sau em đi dạo ở công xã, em không tin không có con gái của cán bộ nào….không nhìn trúng vẻ ngoài và cách ăn nói phong độ của em….”

Thẩm Gia Thụ cơm cũng không ăn nữa, vỗ vỗ thân thể của bản thân: “Anh cũng cảm thấy thế đúng không.”

Thẩm Gia Lương trợn mắt há miệng.

Anh ta không ngạc nhiên vì ngoại hình của em trai mình, mà vì suy nghĩ của anh.

Lão Tứ thật tự rất muốn ăn cơm mềm.

Hơn nữa còn rất mưu cầu địa lợi, một chút áp lực trong lòng cũng không có. Còn đặc biệt rất tự tin.

Thẩm Gia Lương lúc này thực sự bắt đầu nhìn thẳng vào em trai mình. Vốn dĩ không có nhìn phương diện khác, cho nên luôn cảm thấy em trai mình luôn không đúng tý nào, bây giờ đổi lại phương hướng suy nghĩ, em trai anh ta về phương diện này là nhân tài.

Không chừng thực sự có khả năng.

Nếu sự việc này có thể diễn ra như ý. Không vì bản thân, cũng vì vợ mình sau này có công việc tốt. Hơn nữa nếu như sau này em trai có lỗi với em dâu, anh ta nhất định sẽ đánh Gia Thụ, cứ như vậy, anh ta cảm thấy đối với em dâu cũng không mang cảm giác tội lỗi.

Vì vậy, Thẩm Gia Lương bí mật đưa Thẩm Gia Thụ đến con sông nhỏ gần đó, từ bên trong lấy ra một chiếc giỏ tre có nắp đậy, trong đó có một con cá dài bằng lòng bàn tay.

Thẩm Gia Thụ: “….anh vậy mà lén ăn!”

“Nói gì đấy, anh cũng là lúc vô ý mới phát hiện ra. Mỗi ngày chỉ có như vậy, anh đem về cho ai ăn? Còn không đủ cho cha mẹ. Mấy đứa trẻ cũng không đủ phần.” Dù thế nào Thẩm Gia Lương cũng viện ra nhiều cớ.