Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Chương 17




Ông nên nghĩ từ sớm, đây chẳng phải gương mặt đẹp trai chuyên hút phụ nữ à!

Cũng may sau cùng mở ra ba người thanh niên.

Nhưng nhìn lại có dáng dấp tốt, xem ra hào hoa phong nhã, mặc quần áo vừa vặn, người đầy khí chất, nhìn ra đã thấy không giống thanh niên nhà nông.

Ánh mắt đội trưởng Lý bốc hỏa, con gái đội trưởng Lý Thanh Thúy nhìn ngây người.

Trước kia cô ta chưa từng thấy những thanh niên trí thức từ thành phố đến, chỉ nhìn thấy mấy thanh niên trong đội. Bây giờ bất thình lình nhìn thấy thanh niên trong thôn không giống nhóm thanh niên trí thức từ thành phố đến, cô cảm thấy không thú vị.

Rồi lại nhìn Thẩm Gia Thụ... Luôn thấy thiếu điều gì đó.

Nếu Thẩm Gia Thụ biết suy nghĩ của cô ta sẽ nói có lẽ thiếu kính lọc mang thân phận người đến từ thành phố. Có kính lọc đó, ba phần nhan sắc có thể thêm bảy phần khí chất.

Thẩm Gia Thụ không biết người thầm mến anh đã lén thay lòng, không biết Lý Thanh Thúy đang nhìn đi chỗ nào rồi.

Đương nhiên chính Thẩm Gia Thụ cũng không trung thực, anh tò mò nhìn thanh niên trí thức trong đội.

Thời đại này các cô gái không trang điểm, lông mày không chỉnh sửa.

Nhìn rất mộc mạc, nhưng vô thức khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, khác hẳn những cô gái anh quen lúc trước.

Còn có một cô gái không biết có bôi gì không mà da trắng nõn, còn trắng hơn những cô gái anh từng tiếp xúc, có cảm giác như sữa bò, chỉ nhéo một cái có thể nhéo ra sữa.

Khó mà tin được vào thời đại này có thể dưỡng được làn da thế này, anh cảm thấy có lẽ trời sinh đã có. Chỉ là cô gái hơi thẹn thùng, vẫn dùng khăn quàng cổ quấn đầu. Nghe nói bọn họ còn trẻ, chỉ mới tốt nghiệp trung học phổ thông, vẫn là cô bé vị thành niên.

Thẩm Gia Thụ không nhìn bọn họ nữa, dù sao anh đã quen thuộc với thời đại này, đã thấy nhiều rồi.



Chia người xong, mọi người ngồi lên hai chiếc xe lừa.

Theo suy nghĩ của đội trưởng Lý, con gái ngồi cùng nhau, do con gái ông tiếp đón. Thanh niên ngồi cùng nhau, ông và Thẩm Gia Thụ đón tiếp.

Nhưng lúc chia ra thì con gái ông không muốn rời đi, nói là sợ người lạ, ngượng ngùng.

Lúc này Thẩm Gia Thụ mới phát hiện ra đồng chí Thanh Thúy thay đổi rồi, tâm trạng anh hơi phức tạp. Lần đầu anh hoài nghi về sức hấp dẫn của mình, không phải chỉ từ thành phố tới sao, cha anh rất giàu đấy!

Phức tạp thì phức tạp, trong lòng vẫn thầm thở ra. Anh cũng không quá muốn làm con rể của đội trưởng, như thế cũng tốt.

Đội trưởng Lý không biết suy nghĩ của con gái nên hơi khó xử, ông cũng không thể ngồi cùng xe với đám thanh niên trí thức được.

Thẩm Gia Thụ chủ động ngồi chung với các đồng chí nữ, dù sao mỗi ngày anh đi gặt cỏ heo giữa các đồng chí nữ nên rất hiểu bọn họ.

Anh giải vây cho đội trưởng Lý nhưng cũng làm ông bất mãn. Thằng nhóc này không thành thật, không thể đồng ý chuyện của Thanh Thúy và anh được, vì thế dẫn con gái lên xe.

Sau khi lên xe, Thẩm Gia Thụ nhắc các cô gái ngồi xuống rồi mới nói chuyện lật xe lừa mấy năm trước cho bọn họ.

Mấy cô gái bị dọa sắc mặt trắng bệch.

Thẩm Gia Thụ nói: "Đừng sợ, mọi người ngồi vững, chú đánh xe trong đội rất có kinh nghiệm đấy."

"Anh cũng là thanh niên trí thức trong đội à?"Cô gái tóc ngắn hỏi.

Thẩm Gia Thụ còn nhớ cô gái này tên Khương Hồng.

Thẩm Gia Thụ dát vàng lên mặt mình: "Không phải, tôi chỉ là người trong đội thôi, tôi chỉ học nhiều hơn người khác mấy năm nên đội trưởng sắp xếp cho tôi đến đây .