Những đứa nhỏ khác kết hôn muộn cũng không sao, nhưng lão Tứ thì không được.
Bọn họ lớn tuổi, nếu không tìm vợ sớm cho lão Tứ, ngộ nhỡ bọn họ nằm một chỗ hay mất rồi thì lão Tứ sẽ liên lụy ba người còn lại.
Hơn nữa, nếu lão Tứ độc thân thì người trong thôn sẽ cười bọn họ mấy đời.
Lưu Quế Hoa sĩ diện không chịu được chuyện này.
Thẩm Kim Sơn nói: "Thời này còn làm việc của phụ nữ, có ai muốn lấy, ai thích lão Tứ chứ?"
Lưu Quế Hoa hơi chột dạ nói: "Nhà chúng ta nhiều người, điều kiện không tệ, hơn nữa không chắc người ta biết tính cách của lão Tứ như thế."
Thẩm Kim Sơn cười ha ha: "Mười dặm tám thôn ở đây ai còn không biết, trừ khi bà lấy vợ ở nơi khác cho nó."
"..." Lưu Quế Hoa nghĩ, nhưng chẳng phải không có bản lĩnh sao?
...
Hàng năm khi ngày mùa đến cũng là lúc thanh niên trí thức xuống nông thôn. Sau khi những người này đến nông thôn thì có thể trợ giúp nông thôn.
Từng chiếc xe lửa đi khắp cả nước.
Đường Niên Niên ngồi trên xe lửa nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, trong lòng vô cùng đau khổ.
Cô bị vứt bỏ.
Sau khi biết mẹ tái giá, chắc chắn cha dượng sẽ có vợ kế, nhưng cô không ngờ mình bị vứt bỏ như thế.
Vì để con gái ruột ông ta ở thành phố, cô thay thế chị kế có tên trong danh sách đi xuống nông thôn.
Đường Niên Niên không dám khóc, vì đây không phải nhà cô, khóc cũng không có ai thương xót.
Mẹ sẽ an ủi cô mấy câu, nói sau này sẽ đền bù, nhưng như thế có tác dụng gì?
Sau khi đi nông thôn, cách xa như thế còn đền bù thế nào?
Quan trọng nhất là quyết định này khiến Đường Niên Niên nhận ra mình không có mẹ.
Dù cho như thế, Đường Niên Niên cũng không dám biểu hiện ra ngoài, bởi vì xuống nông thôn rất vinh dự, không thể khóc, không thể ầm ĩ.
Hơn nữa, cô không dám nói với người khác những chuyện trong nhà.
Nếu người khác biết cô là cô gái đáng thương không có nhà chắc chắn sẽ bắt nạt cô.
Một chị trong nhà khi về thăm người thân đã nói trải nghiệm của chị ấy khi ở nông thôn. Khi chưa quen cuộc sống ở đó, hễ tỏ ra yếu đuối thì sẽ bị người ta bắt nạt.
Đường Niên Niên không muốn bị bắt nạt, cho nên khi gặp thanh niên trí thức mới quen cô đều khoe.
"Cha tôi là xưởng trưởng, mẹ tôi là chủ nhiệm, sức khỏe chị tôi không tốt nên tôi đi thay. Mẹ tôi nói sớm muộn gì cũng đưa tôi về thành phố, bà ấy không rời tôi được."
Ngồi xe lửa liên tục hai ngày đã tới điểm đến - Tỉnh Bắc An.
Sau đó chịu sự phân chia của tỉnh thành, ngồi xe hơi đi tới huyện - Công xã - Đại đội...
Thẩm Gia Thụ nhận được thông báo từ đội sản xuất Trường Hưng.
Lần này có thanh niên trí thức được chia đến đội.
Đây là tin tức vui vẻ.
Bởi vì mấy năm nay, đội sản xuất Trường Hưng chưa được chia thanh niên trí thức xuống.
Năm xưa được phân một lần, nhưng lúc đó chưa sửa đường, lúc xe tới bị lật trong khe, nhóm thanh niên trí thức bị thương rồi bị bệnh.
Sau đó, có lẽ công xã ngại phiền phức nên mỗi lúc phân thanh niên trí thức đều quên nơi này.
Xã viên trong đội không vui, không ai muốn thanh niên trí thức tới.
Những người từ thành phố đến như búp bê chắc chắn không làm được việc, nhưng cuối năm phải chia lương thực cho bọn họ. Bọn họ ăn nhiều thì bên mình phải bớt một phần.
Nhưng cũng có thanh niên không nghĩ nhiều như thế, trái lại cảm thấy hiếm lạ.
Đã thật lâu trong đội không có gương mặt mới xuất hiện, hơn nữa còn đến từ thành phố lớn, tất cả mọi người cảm thấy hiếm lạ.