“Không biết trường học bao giờ mới được nghỉ, chờ mấy đứa trẻ nghỉ hè sẽ để hai chị em Thanh Thanh trông con bé ở nhà.” Từ Kim Yến nhìn mặt trời vàng chói: “Bây giờ còn đỡ, lát nữa nắng nóng mang trẻ ra phải tội.”
“Bên công xã Nam Hà trồng giống ngô muộn, các thầy cô vẫn chưa cần về nhà thu hoạch, nhưng mà chị thấy chắc cũng tầm vài ba ngày nữa.” Trần Trân đặt đứa nhỏ lên chiếu: “Đặt con ở bên này cho râm mát, lát nữa lại đổi chỗ cho hai đứa.”
“Vâng.” Từ Kim Yến thả con gái xuống: “Bé Cưng nghe lời, mau chơi cùng với Văn Viêm, lát nữa mẹ pha sữa bột cho con.”
“A…” Nhan Lăng đáp lại một tiếng.
Thấy hai đứa nhỏ nằm ngoan ngoãn, Từ Kim Yến mới theo Trần Trân đến đống ngô bên cạnh. Hai người lột sạch vỏ ngô, công việc nhìn thì nhẹ nhàng nhưng lột thời gian dài ngón tay cũng mất tri giác, ưu điểm duy nhất là được ngồi một chỗ, không phải chạy khắp nơi như những người khác, cũng thuận tiện cho người có con nhỏ.
Người lớn vừa đi Hà Văn Viêm đã trở mình, duỗi tay với lấy Nhan Lăng, Nhan Lăng không né được, lật người ngồi dậy đá cậu.
Hà Văn Viêm bị đá cũng không tức giận, để mặc cho cô làm loạn.
Một lát sau Nhan Lăng thấy nhàm chán, lại muốn gặm chân mình. Bàn tay quơ quơ vài cái nhưng chân nhỏ không nghe theo sai khiến, cứ quờ quạng mãi mới bắt được. Cô vẫn chưa bỏ chân vào miệng đã thấy chân còn lại hơi quái lạ.
Nhận ra điều không đúng Nhan Lăng ngẩng đầu lên, thấy chân còn lại đã bị Hà Văn Viêm bỏ vào miệng cắn hai cái.
"Ơ." Nhan Lăng phản ứng một lúc mới nhận ra đối phương đang làm gì, nhìn Hà Văn Viêm rồi nhìn xuống chân mình, cuối cùng muốn tìm người lớn. Cô ngẩng đầu, quay nửa vòng mới nhận ra người lớn đều ở cách mình rất xa, gọi người mệt lắm. Nhan Lăng nghĩ một lúc, nhấc bàn chân mình lên không để cậu bắt được.
"Hửm?" Hà Văn Viêm nhận ra bàn chân nhỏ trước mặt mình chuyển động, bèn bắt lấy.
"Không." Không muốn để cậu tranh giành chân với mình, Nhan Lăng chuyển sang bên cạnh, lần này cuối cùng cũng bỏ chân ra ngoài.
Hà Văn Viêm nhận ra trong tay không có gì, ngẩng đầu nhìn cô, phát hiện đối phương không để cho mình nắm lấy, còn thở phì phì, có hơi ấm ức. Cậu nghĩ một lúc, chống đỡ bằng hai cái tay nhỏ, ngồi dậy.
Nhan Lăng nhìn thấy sau khi ngồi dậy, cậu lại càng gần mình hơn, khó chịu dịch chuyển sang bên cạnh, chỉ vào bên kia nói với cậu: "A."
Cậu sang chỗ đó.
"Bé." Hà Văn Viêm bắt chước người lớn mà gọi cô.
"Không!" Nhan Lăng không nghe cậu, cúi đầu bắt đầu nạy chân mình ra.
Nhận ra Nhan Lăng không để ý đến mình, lần này Hà Văn Viêm ngây ra một lúc, lấy ra nửa gói bánh quy mà Trần Trân vừa mới bỏ vào túi bên cạnh, thẳng tay nhét cho Nhan Lăng: "Ăn."