Thập Niên 70 Nữ Phụ Tìm Đường Chết

Chương 21: Chương 21






Nghe mùi từ phòng bếp liền đi tới, chẳng qua chờ bọn họ tới phòng bếp liền phát hiện bên trong đã sạch sẽ,cái gì cũng đều không có, chỉ có cái nồi kia còn chưa bay mùi thịt, thậm chí người có mũi tinh đều ngửi được đây là bánh bao thịt cùng đồ tốt khác.



Thơm thơm ngọt ngọt, nghĩ đều biết rằng ăn rất ngon.



Một đám đều không thể bình tĩnh.



Nhiều người như thế này cũng chỉ có mình Lâu Tư Bạch là bình tĩnh đem quần áo đã khô trong viện thu vô sau đó lại đi phòng bếp đem nước trong ấm còn dư lại lấy về phòng tắm rửa.



Hắn là người yêu sạch sẽ, không thích trên người nhão nhão dinh dính, kỳ thật hiện tại trời nóng cũng có thể tắm bằng nước lạnh như Võ Kiến Quốc nhưng Lâu Tư Bạch lo lắng thân thể cảm lạnh, nếu bị bệnh tiền xem bệnh hắn cũng đều không có.





Hôm nay trời không mưa nên Lâu Tư Bạch tắm rửa xong liền cầm quần áo dơ mới thay ra đến hồ sau núi giặt,chờ hắn giặt xong cũng vừa vặn kịp giờ cơm.



Hắn là người thích đem việc trên người nhanh chóng làm xong,không thích kéo dài.




Thời điểm Lâu Tư Bạch đi ra ngoài, đi cùng hắn còn có Võ Kiến Quốc.



Võ Kiến Quốc tương đối lười,mùa hè hắn đều tắm bằng nước lạnh, sau núi hẻo lánh nên không ai lại đây liền đem quần áo sạch sẽ treo trên vai,đi bên cạnh Lâu Tư Bạch.



Hai người ra sân sau thì Võ Kiến Quốc đột nhiên dí sát vào, hạ giọng tặc hề hề nói: “Cậu biết tôi vừa rồi thấy gì không? Thằng nhóc thúi Vương Học Nông kia thế nhưng lại lén lút bưng một chén thịt chạy ra ăn, còn có một cái bánh bao lớn tôi đều nhìn thấy,là của Tô Yên cho hắn”Nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ mặt ghen ghét, “Thằng nhóc kia sợ tôi nói ra liền cho tôi một miếng,em trai tốt,hương vị kia thực sự rất ngon,từ trước đến nay tôi cũng không ăn qua loại thịt ngon như vậy, cũng không biết Tô Yên làm như thế nào, ngọt ngọt, mềm mềm, bây giờ chỉ cần nhớ lại tôi cũng đã chảy nước miếng rồi”Lâu Tư Bạch hơi hơi sửng sốt,chỉ là hắn cũng chỉ nghe một chút chứ không có biểu hiện khoa trương như Võ Kiến Quốc.



Rốt cuộc, hắn trước nay cũng không ăn qua thịt gì lại mềm lại ngọt, từ nhỏ đến lớn thịt mềm hắn cũng chỉ ăn không quá vài lần.



Đối với Võ Kiến Quốc lải nhải không thôi, chỉ khẽ ừ một tiếng.



Võ Kiến Quốc cũng không nghĩ hắn sẽ đáp lại, chính là trong lòng không chịu được “Vương Học Nông thật mẹ nó keo kiệt, chỉ cho tôi một miếng,Tô Yên chính là cho hắn một chén lận cơ mà.



”Nghĩ đến đây, khó chịu xoa xoa mặt “Tại sao tôi không có may mắn như vậy,Tô Yên sao lại không để tôi gánh nước cho cô ấy, tôi so với thằng nhóc kia bộ kém hơn nhiều sao?”Ngữ khí khó chịu không thể khó chịu được hơn còn nhắc mãi chén thịt trong tay Vương Học Nông.




Nghe hắn oán giận, thần sắc trên mặt Lâu Tư Bạch vẫn bình tĩnh.



Thời điểm thanh niên tri thức an tối, Tô Yên không có ra ngoài, nhàn nhã nằm trên giường, trong tay còn cầm quạt quạt gió.



Ngoài cửa một đám người vây quanh cái bàn ăn , Hàn Lệ Lệ nhìn thấy trên bàn chỉ có mấy món thức ăn, sắc mặt liền có chút khó coi, “Tại sao không có thịt ?”Ngay khi Tô Yên nằm trên giường nghe thấy những lời này, cô liền biết rằng đây là dành cho cô.



Cô hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, thấy mọi người quanh bàn đều không nói lời nào, từ góc độ của nguyên chủ, cô chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hàn Lệ Lệ.



Trong lòng không nhịn được cười, trước kia nguyên chủ đi lên huyện đều sẽ mua rất nhiều đồ ăn ngon, vài món điểm tâm không tính, nhưng thịt mỗi lần đều sẽ chia ra cho mọi người.




Hàn Lệ Lệ không bởi vì nguyên nhân ghét nguyên chủ mà không ăn.



Hiện tại Hàn Lệ Lệ không có từ bỏ ý định này.






Khả năng ở trong lòng Hàn Lệ Lệ, mình hôm nay mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, kỳ thật là hối hận, muốn lấy lòng bọn họ để không phải phân ra riêng nữa.



Đừng nói, Hàn Lệ Lệ thật sự nghĩ là như vậy, bởi vì cô ấy không tin rằng Tô Yên có khả năng ra ngoài một mình, cô ấy còn chưa làm được, càng đừng nói Tô Yên tay không thể nâng, vai không thể gánh, lúc trước mới chỉ hai tuần xuống nông thôn liền đã cùng với Vương Hồng Bân thân thiết hơn, bởi vì Vương Hồng Bân giúp cô ta làm việc mỗi ngày.



….



.



.