Thập Niên 70 Nữ Phụ Được Nuông Chiều Hằng Ngày

Chương 77




Ngọc Đào gật đầu, người đàn ông giơ tay chỉ về phía trước: "Nhìn cái cây phía trước kìa."

Ngọc Đào nhìn theo hướng tay của anh, ở trước không xa có một cây cổ thụ to, chỗ phần thân trống không của nó hình như có thứ gì đó.

Cô nhìn vào nó một lát, phấn khích nói: "Là tổ ong sao?”

Tâm trạng vui vẻ, làm cho đôi mắt cô ánh lên vẻ đẹp như bảo thạch vậy, rực rỡ, lấp lánh, vô cùng xinh đẹp.

Sự vui vẻ này giống như có thể bị lây truyên vậy, Lục Vân Dương cũng cong môi nói: "Đúng vậy, nhưng mà có lẽ không to lắm."

"Đủ rồi!" Ngọc Đào cong mi: "Lần này tôi chỉ cần bao nhiêu đó thôi, sau này cần dùng nữa thì sẽ ra công xã mua về."

Nói xong, cô nhặt một nhành cây từ dưới đất lên đưa cho người đàn ông, dùng ánh mắt lấy lòng nhìn anh: "Dáng người anh cao, anh giúp chọc tổ ong đi được không?”

Lục Vân Dương nhìn cái cành cây nhỏ xíu chưa được một mét trong tay cô, môi giật giật, không đưa tay ra nhận lấy.

Thấy anh không muốn hợp tác, Ngọc Đào nháy nháy mắt, tiếp tục đi lấy lòng: "Bác sĩ Lục anh là người tốt, nhất định sẽ không để một cô gái yếu đuối bị thương như tôi đi chọc tổ ong đâu ha”

Chiếc môi anh đào cùng hàm răng trắng đều, còn đôi mắt thì ngập tràn ý cười đẹp tựa ánh sao, tim của Lục Vân Dương như bị chạm vào một cái, tốc độ đập liền tăng lên.

"Đứng đợi ở đây." Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, bỏ cái gùi xuống: "Tôi đi lấy cho cô."

Ngọc Đào còn chưa kịp phản ứng lại anh đã đi mất rồi, cô quơ quơ cành cây trong tay.

"Bác sĩ Lục, anh không cầm theo dụng cụ sao?"

Người đàn ông đầu cũng không thèm quay lại trả lời: "Tạm thời không cần đến."

Ngọc Đào ồ một tiếng, chỉ thấy người đàn ông khom người lụm mấy cành cây trên đất, sau đó xếp chồng dưới gốc cây.

Trong đầu cô lập tức hiểu ra, hình như anh định dùng khói đuổi mấy con ong vò vẽ đi.

Khó trách khi nãy cô đem cành cây trong tay ra đưa cho anh, vẻ mặt anh kiểu không nói nên lời, còn nói tạm thời không cần đến.

Ngọc Đào bĩu môi, này cũng đâu thể trách cô được, lúc trước cô biết yêu thuật, xử lí đám ong vò vẽ hung dữ này, chỉ cần dùng chút yêu thuật là được rồi, đâu có phiền phức như bây giờ.

Không thể không thừa nhận, mặt dày mày dạn đi theo người đàn ông này là vô cùng đúng đắn, nếu như cô tự mình đi nhất định lúc quay về sẽ không hề vui vẻ gì.

Người đàn ông cầm theo lửa đốt lên, qua một lát, bên đó liên có bốc một trận khói lớn.

Khói rất lớn, Ngọc Đào còn nghe tiếng "vo ve" của đám ong bay đi, người đàn ông thì giống như chả sợ gì, anh đứng một bên, không động đậy, dáng vẻ như đang thưởng thức kiệt tác của mình vậy.

Nhìn thì có vẻ sẽ không xong sớm, Ngọc Đào bèn ngồi xuống, ánh mắt lại nhìn đến đám hoa cỏ đầy màu sắc dưới chân, trong đầu liền nảy ra một ý tưởng mới.

Cô đứng dậy, hái mấy đóa hoa đó bỏ vào túi, sau đó đem chúng cột lại thành một bó, người đàn ông cầm trong tay tổ ong đi từ phía bên kia qua.

"Bác sĩ Lục, anh giỏi quát" Cô cong mắt nhìn vào tổ ong anh cầm trên tay, lại nhìn một vòng khắp người anh: "Anh có bị thương chỗ nào không?"

"Không có." Lục Vân Dương trực tiếp đưa đồ trong tay cho cô: "Đồ lấy xuống rồi, cô còn giả bộ làm gì?"

"Tôi câm theo cái túi nhỏ." Ngọc Đào cười tươi như hoa nhận lấy, mật ở trong tổ cũng không ít, màu vàng óng ánh, tỏa ra hương vị ngọt ngào.

"Thơm quá." Cô ngửi ngửi, lấy tay quẹt miếng mật ong phía trên, nếm thử một miếng: "Ồ, ngọt quái"

Cô đưa tay ngón tay bỏ vào miệng, nhẹ nhàng mút, rõ ràng chỉ là một động tác tùy ý thôi, không biết tại sao, người đàn ông lại cảm nhận được hương vị sắc tình trong đó.

Anh thay đổi sắc mặt, cúi người xuống cầm cái gùi lên, định mở miệng nói với cô, thì bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một bó hoa.

Vẻ mặt tràn ngập ý cười của cô gái: "Bác sĩ Lục, cái này tặng cho anh."