"Tôi đã sớm thấy con bé không thích hợp, nếu không thì tại sao vẫn luôn không thấy người đâu, thì ra là bị nhốt lại..."
"Lúc trước kia, người bên Tạ gia còn nói với tôi là Tạ Uyển Trinh đi với chị họ bên nhà ngoại cùng nhau học tập, chờ sau khi thi đại học xong mới về, ai biết đi ôn tập mà đến đồn công an nha..."
"Đây không phải là chuyện gì tốt, chắc chắn sẽ không nói cho chúng ta biết đâu...
"Nhưng mà, chắc chắn đó là lý do nói đại để gạt người khác, bà đúng là thật dễ tin người, nếu thật sự đã bị giam lại thì tính đến bây giờ đã giam gần hai tháng rồi đúng không?"
"Số phận con người đúng thật là khác nhau nha, Ngọc Đào thì sắp vào đại học còn con bé kia thì lại đi vào..., phải biết rằng trước kia chúng ra chưa bao giờ xem trọng Ngọc Đào."
Một số người từng thân thiết với gia đình họ Tạ đã bật cười khi nghe thấy điều này, ngay lập tức đáp: "Đừng nói nhiều như vậy, hiện tại Ngọc Đào có thi đậu đại học hay không còn chưa biết đâu, nếu sau này lỡ không nhận được thư thông báo chính thức thì phải làm sao bây giờ?"
Lập tức có người phản bác lại lời của cô ta, nói: "Dù con bé không nhận được thư thông báo thì cũng tốt hơn Uyển Trinh rất nhiều, Uyển Trinh là người có vấn đề về nhân cách.
Trước kia, tôi nghe nói con bé đó đã xúi giục Ngọc Đào tự sát, thì tôi còn không tin, nhưng hiện tại tôi tin, chính là do con bé đó làm."
"Đúng vậy, hiện tại Ngọc Đào còn tốt hơn rất nhiều."
"Tạ Uyển Trinh bị như vậy đúng là xứng đáng."
"Đúng thế, vô cùng xứng đáng, may mắn con gái tôi không chơi với nó." Do nông thôn không có gì để giải trí nên đối với loại chủ đề câu chuyện này thì mọi người nói không biết mệt, do lén lúc nói nhiều, vì thế cũng truyền tới lỗ tai của Tạ gia.
Từ ngày đầu tiên sự việc bùng nổ thì Triệu Tiểu Mai cũng biết loại tình huống này không tránh được, con gái đột nhiên bị bắt nên bà ta cũng sợ tới mức không biết làm sao, sau đó đi tới huyện thì mới biết hết thảy đều có quan hệ với Tô Ngọc Đào, hiện tại chuyện đó đột nhiên bị tuồn ra nên chắc chắn là do Tô gia nói ral
Lúc ban đầu, Uyển Trinh không cho bà ta đi tìm Tô gia tính sổ, nhưng xem ra bây giờ, từ trước tới sau Tô gia đem Tạ gia của bà ta hại thảm, khẩu khí này làm sao mà Triệu Tiểu Mai có thể nhịn xuống được!
Trong lòng càng nghĩ càng giận, rồi lại nghe thấy mấy người này vô cùng vui sướng khi người gặp họa, thì bà ta không thể nhịn được nữa, trực tiếp hướng về phía đám người mắng to —
"Tôi nói cho mấy người biết chính là do Tô Ngọc Đào hãm hại Uyển Trinh, là do con nhỏ đó trộm bút bỏ vào túi của Uyển Trinh, con nhỏ đó giả bộ không quen biết Uyển Trinh khi Uyển Trinh khó trả lời, kẻ hứng chịu hàng ngàn nhát dao, tôi sớm muộn gì cũng sẽ lột da con nhỏ đó!"
Lời nói của bà ta như nước nấu trong nồi chuẩn bị nổ tung, một đám người nghe xong liền ngây ngốc, việc này như thế nào lại dính líu tới Ngọc Đào?
Không đợi mọi người phản đối ứng lại thì bà nội Tô đã đi ra trực tiếp tát vào mặt Triệu Tiểu Mai, bà chống nạnh chỉ vào bà ta với giọng nói giận dữ: "Triệu Tiểu Mai, cơm thì mày có thể ăn bậy nhưng khi nói chuyện thì không thể nói bậy."
Hai nhà Tô và Tạ vốn dĩ đã không hợp, mà hiện tại Triệu Tiểu Mai lại làm trò trước mặt mọi người bị bà nội Tô ra tát một cái, bà ta chỉ cảm thấy tất cả lửa giận trong lòng đều nhảy lên trán, che lại một bên má nóng rát mà trực tiếp cùng bà nội Tô cãi nhau: "Này bà già chết tiệt, bà còn không biết trong lòng cháu gái bà đang nghĩ gì sao?”
"Chính là do Ngọc Đào nhà mấy người, từ quầy trộm bút bỏ vào trong túi của Uyển Trinh, làm cho Uyển Trinh mất công có lòng tốt đem tài liệu thi đại học cho nó mượn, mà nó thế mà muốn trả thù Uyển Trinh!"