Thập Niên 70 Nữ Lưu Manh Xuyên Vào Thân Thể Yếu Ớt

Chương 49





Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi nói với Hầu Tử:
"Em đứng đây đợi chị, chị đi một lát rồi về."
Hầu Tử:
"Chị định đi đâu?"
Cô vội vàng đuổi theo, bỏ lại một câu:
"Đừng hỏi."
Sau đó người đã biến mất ở ngõ hẻm.
Cô đuổi theo người đàn ông rẽ mấy khúc cua lớn, đến một con hẻm bí mật.

Bên ngoài có hai người đàn ông canh gác, không biết trước đó người đàn ông đã lấy thứ gì từ trong túi ra đưa lên, hai người đàn ông canh gác nhận lấy rồi gật đầu cho đi.
Cô vội vàng đi theo, vừa đến gần, hai người đàn ông thận trọng nhìn cô.
"Làm gì thế?"
"Dạo này chị dâu của em không có sữa, nên em đến xem thử có món ngon nào đổi về một ít cho chị ấy bồi bổ hay không."
"Được, cô vào đi."

Quả nhiên, cô đã đoán đúng, từ độ cong trũng xuống của sợi dây buộc giỏ mà người đàn ông kia xách, cô đã nhìn ra được chắc chắn bên trong chứa đầy đồ.
Cầm một giỏ đầy đồ, lại còn căng thẳng như vậy, khả năng cao là chạy tới chợ đen.
Ngũ Long vừa thu hàng về, nhất định phải tìm một nơi để xuất hàng, mà nơi tốt nhất là chợ đen.
Cô cố ý thăm dò một chút nhưng thấy hai người thận trọng nhìn cô mấy lần, cô đành phải kìm nén sự tò mò của mình, đi thẳng vào trong.
Quả nhiên bên trong là một thế giới khác, vô cùng náo nhiệt, cứ cách hai mét lại có một người bán hàng ngồi xổm ở hai bên góc tường, trước mặt bày đủ loại vật dụng sinh hoạt.
Những người vào mua đồ đều rất thận trọng tìm kiếm thứ mình cần.

Cô vừa đi vừa âm thầm thăm dò tình hình của chợ đen.
Khi cô dùng ba đồng hai hào mua được một con gà mái già không còn đẻ trứng từ tay một bà lão, cô đã thành công dò hỏi được tình hình và quy tắc ở chợ đen này.
Bất kỳ ai bán hàng ở đây, một khi bước vào đều phải nộp phí bảo kê trước, giá cả tùy thuộc vào thứ bán được.

Thảo nào mới đầu, người đàn ông kia lại đưa đồ trước.
Còn người mua đồ thì không cần.
Cô xách con gà mái đi về.

Cô không định bỏ con gà mái này vào trong không gian, mà cô dự định hôm nay sẽ ăn gà một cách quang minh chính đại.
"Được rồi, chị đói rồi, chúng ta đi ăn chút gì đó trước đi." Lưu A Mãn đi thẳng đến nhà ăn quốc doanh.
Hầu Tử vội vàng chạy theo sau.
Hai người tiến vào nhà ăn, bên trong không có nhiều người.

Lưu A Mãn đến thẳng quầy gọi món, nói với nhân viên phục vụ ở bên trong:
"Làm phiền cô cho hai bát sủi cảo thịt heo."
Nhân viên phục vụ hờ hững đánh dấu √ vào tờ giấy gọi món.
"Bốn lạng phiếu lương thực cộng thêm bảy hào."
Cô đang định đưa tiền và phiếu thì bị Hầu Tử kéo tay áo:
"Chị, em không đói, chị gọi một bát là được rồi."
Lưu A Mãn đẩy cậu ra ngay:

"Em hãy giúp chị chiếm một bàn trước đi, bằng không đợi lát nữa đông người, chị sợ không có chỗ ngồi.

Đi đường xa như vậy, mệt lắm, muốn ngồi xuống nghỉ một lát."
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh bỗng mất kiên nhẫn thúc giục:
"Này, rốt cuộc hai người có gọi không thế?"
Hầu Tử sợ hãi rụt tay về ngay, sau đó chạy đến ngồi im ở bộ bàn trong góc.
Lưu A Mãn lạnh lùng trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, khiến nhân viên phục vụ này bị nhìn chằm chằm đến nỗi sợ hãi.
Ánh mắt này lạnh lùng quá...
Như thể chỉ cần không vừa ý sẽ nổi giận...
Có câu nói, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh là đang nói hạng người này.

Nhân viên phục vụ không dám lên tiếng nữa, sau khi nhận tiền phiếu thì ngoan ngoãn đưa cho cô một tờ giấy màu vàng ghi số bảy...
Đợi hai người ăn xong, Lưu A Mãn đã ngăn Hầu Tử đang định móc tiền ra:
"Chị mời, sau này phải giúp chị làm việc đó."
Hầu Tử lập tức vỗ ngực đảm bảo:
"Được, chị, có chuyện gì, chị cứ bảo em làm, dù phải lên núi đao hay xuống biển lửa đều được hết."
"Em có đi cướp không?"
"Không không không..." Hầu Tử lập tức lắc đầu như trống bỏi, hai giây sau lại xoắn xít ngón tay, như thể đã đưa ra một quyết định trọng đại: "Chỉ cần chị căn dặn đều được hết."

Lưu A Mãn đánh vào đầu cậu:
“Em có bị ngốc không hả? Chuyện phạm pháp mà em cũng dám làm, còn nói là chị căn dặn, em coi chị là hạng người gì hả?”
Hai người ăn xong thì quay về.
Đột nhiên, phía sau truyền đến một tràng tiếng máy kéo, hai người vội vàng tránh sang một bên, chuẩn bị nhường xe đi qua trước.
Không ngờ xe bỗng dừng lại, trên xe có người gọi bọn họ.
Lưu A Mãn nhìn về phía phát ra tiếng, đập vào mắt là một đôi mắt sáng lấp lánh hơi mang ý cười.

Chủ nhân của đôi mắt sáng đó mặc một chiếc áo khoác quân đội, đang dịu dàng ung dung nhìn họ.

Khác với đàn ông có làn da đen sạm thô ráp ở trong thôn, làn da trắng trẻo của anh càng làm nổi bật đôi môi hồng nhạt, sống mũi cao thẳng, trông vô cùng đẹp trai.
Đây là một người đàn ông có gương mặt rất tinh xảo.

Nếu sinh ra ở đời sau, chắc chắn sẽ là một tiểu thịt tươi được mọi người săn đón.