Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangNếu như để cậu ta biết được Nhan Đồng đi về vùng nông thôn thay cho em trai thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi…“Đây là thư của quân đội, chúng ta có thể tùy tiện mở ra xem được không?” Nghĩ tới thằng nhóc Tống Thừa Quân trước đây giống như là một con sói con, tận sâu trong lòng Đồng Kiến Quốc có chút sợ hãi.
Ông của Đồng gia và ông của Tống Thừa Quân từng là chiến hữu, hai nhà lại ở rất gần nhau, Đồng Nhan và Tống Thừa Quân xem như là bạn thân chơi với nhau từ thủa bé, trước đây hai nhà còn nói đùa là làm mối cho hai đứa, nhưng cả hai đứa trẻ đều không có ý kiến gì về việc đó nên chuyện này coi như không có gì.
Chỉ là không ngờ Tống Thừa Quân đi lính ở miền Nam mấy năm trời vẫn luôn trao đổi thư từ với Đồng Nhan, bây giờ nhận được thư, hai vợ chồng Đồng gia đều không biết phải xử lý thế nào, đối phương là quân nhân, là người thông minh, ngộ nhỡ chuyện bại lộ thì cả nhà bọn họ chẳng phải là xong đời sao.
“Nếu không mở ra, dần già, ngộ nhỡ bên phía Thành Quân mà nghi ngờ thì phải làm sao?” Sống đến 34 năm rồi, Lưu Văn Tuệ lần đầu tiên làm chuyện đáng xấu hổ, tục ngữ có nói là nói dối một lần rồi thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy, bây giờ lời nói dối này sắp không giấu được nữa rồi.
“Quân đội bận như vậy, chắc là cậu ấy không để ý đâu.
” Đồng Kiên Quốc nói như vậy có vẻ là đang an ủi vợ, nhưng thật ra trong lòng mình cũng rất mông lung: "nếu như cậu ấy còn gửi thư đến, tới lúc đó chúng ta lại nghĩ cách khác.
”“Cũng chỉ đành vậy thôi.
”Cuối cùng, bức thư này vẫn bị Lưu Văn Tuệ bóc ra, thấy phía trên chỉ viết một vài việc vặt thường ngày, hai vợ chồng nhà họ Đồng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
…Từ sau chuyện “cần tây và đậu phộng, Đồng Nhan chỉ cần nhìn thấy Trịnh Châu là phải đi đường vòng, càng ít chạm mặt càng tốt, thật sự là tên đó quá ghê tởm.
Hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, cô lại tìm giấy viết thư và viết bức thư thứ 2 gửi cho Đồng gia, cũng là cơ hội cuối cùng dành cho Đồng gia.
Cô chiếm lấy cơ thể của nguyên thân, vốn dĩ nên chăm sóc cho cha mẹ thay nguyên thân, nhưng nếu người nhà họ Đồng không để ý đến chút tình thân đó, vậy thì sau này cô cũng không có trách nhiệm phải có hiếu.
So với việc rào trước đón sau ở bức thư thứ nhất, lần này câu từ của Đồng Nhan thẳng thắn hơn, đồng thời miêu tả cuộc sống ở vùng quê khốn khổ như thế nào, nếu như bọn họ vẫn không chút động lòng thì đừng trách cô sau này quá tuyệt tình.
Trong sách, nguyên thân kinh hồn bạt vía ở trong thôn hơn 3 năm, tính cách thay đổi càng ngày càng hướng nội và lầm lì, cuối cùng rời khỏi thôn Hạnh Hoa sau khi tham gia đại học năm 1977 với tên “Đồng Đại Bảo”.
Nhưng nghĩ thôi cũng biết cho dù trong lời cuối sách không giải thích, nhưng với tính cách của cha mẹ nhà học Đồng, cuối cùng người vào đại học chắc chắn là Đồng Đại Bảo, em trai của nguyên thân.
Vì thế từ khi bắt đầu về vùng quê, nguyên thân vẫn luôn làm việc chăm chỉ vì người khác.
Cô không phải nguyên thân, càng không thể ngốc nghếch đợi đến năm 1977 mới rời khỏi thôn Hạnh Hoa.
Không thể không thừa nhận, hiện tại cô và người nhà họ Đồng đều là châu chấu trên một dây, nếu như không giải quyết ổn thỏa thì rất dễ gây thiệt hại cho cả đôi bên.
Rốt cuộc là phải dựa vào cách nào mới có thể rời khỏi nơi này, cô vẫn phải suy nghĩ kỹ lưỡng.
Trừ đi chi phí tắm gội lần trước, bây giờ trong tay cô còn 4 đồng 9 xu 3 hào.
Căn bản là không thể trông chờ được vào 5 đồng như cha mẹ Đồng gia từng hứa, xem ra cô phải tìm xem có con đường kiếm tiền nào không mới được.
Đồng Nhan móc ra 5 xu trong đống tiền xu chẳng còn bao nhiêu, gõ cửa viện thanh niên tri thức nữ.
.