Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn TrangVài ngày sau, đội nghiên cứu quyết định đặt hai gian phòng kia là phòng nguy hiểm, chờ khi nào trong thôn có tiền dư thì sửa lại.
Nhìn căn phòng nhỏ đã từng ở hai tháng, Đồng Nhan mím môi cảm thấy một loại cảm giác rất mơ hồ, trong mất mát lại có chút không nỡ.
"Cậu đứng đó ngơ ngác cái gì? Cậu còn rất luyến tiếc căn nhà rách nát này à?" Thừa dịp cô không chú ý, Lý Tổ Xuyên dùng bả vai hích mạnh cô một cái, bộ dáng làm như anh em tốt của anh ta khiến Đồng Nhan nhíu mày.
"Anh có việc gì không?""Ở chung một phòng với Thẩm Thiệu Khanh có phải rất nhàm chán không? Có muốn đổi sang phòng của chúng tôi không?" Lý Tổ Xuyên hé miệng, cười tinh nghịch: "Phòng chúng tôi có đồ tốt, chắc chắn buổi tối cậu ngủ sẽ không nhàm chán đâu.
""Không đi.
" Đồng Nhan chán ghét bước sang bên cạnh hai bước, cô thật sự càng ngày càng khó chịu với Lý Tổ Xuyên này, rất quen thuộc với tính cách của anh ta, bình thường anh ta thích nhất là làm mấy chuyện lén lén lút lút, vẻ mặt ranh mãnh của anh ta trông cũng không phải là người tốt lành gì.
Không nghĩ tới cô sẽ không nể tình như vậy, Lý Tổ Xuyên cắn răng, trong thoáng chốc sắc mặt anh ta trầm xuống.
Nghĩ thầm tên này đúng là có Thẩm Thiệu Khanh làm chỗ dựa chính có khác, tính tình đã tệ đi rồi, thật sự cần phải dạy dỗ lại!Đúng lúc anh ta muốn đưa cho cô xem thứ gì đó, thì Trịnh Châu từ đâu đi tới chỗ bọn họ, anh ta có vẻ không chú ý tới sự khác thường giữa hai người, chỉ nhìn về phía Đồng Nhan và nói: "Đồng Đại Bảo, tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu theo tôi qua đây một chút.
""Ừ, được.
" Không cần phải đối phó với Lý Tổ Xuyên nữa, Đồng Nhan bước nhanh tới chỗ Trịnh Châu rồi đi theo anh ta ra khỏi đại viện.
Lý Tổ Xuyên thấy hai người này rõ ràng không coi mình ra gì, vừa tức giận vừa ghi nhớ món nợ này vào trong lòng!Cho đến khi đi được rất xa, Đồng Nhan mới hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"Lúa mạch đều đã thu hoạch xong và được phơi ở trong sân mấy ngày nay, hôm nay chắc không có việc đồng áng mới đúng.
"Đến nơi cậu sẽ biết.
" Trịnh Châu đi ở phía trước quay đầu lại, trên mặt không chút che giấu sự chán ghét và ghen tị một cách rõ ràng.
Ghen tị sao? Đồng Nhan không biết có chỗ nào ở mình có thể làm khiến anh ta ghen tị.
Hai người đi tới bên cầu nhỏ ở cuối thôn anh ta mới dừng bước, nói: "Có người ở bên kia chờ cậu, ta đi về trước.
"Cách đó không xa trên cầu gỗ có một cô gái đang đứng chờ, lông mày cong cong, cả thân hình như được dát một lớp viền vàng dưới ánh nắng.
Sau khi thấy rõ là ai, Đồng Nhan sửng sốt, trong chốc lát cảm thấy có chút ngơ ngác, cô mới chỉ gặp nữ chính trong sách này có một lần, người này tìm cô làm gì?"Ý của anh là sao? Anh chắc chắn người cô ấy tìm là tôi sao? Không phải Thẩm Thiệu Khanh à?"Đồng Nhan đưa tay ngăn Trịnh Châu đang định rời đi, cũng liếc xéo một góc 45 độ, trợn to đôi mắt nhìn anh ta.
Tại sao hai người bên cạnh mình, tên nào cũng có điểm xấu như vậy?"Đương nhiên là tìm cậu rồi, mau qua đó đi!" Vốn trong lòng ghen tị không chịu được, cô còn có thái độ này, trong lòng Trịnh Châu lại càng tức giận, lời nói ra chua xót như dấm chua trăm năm: "Thật không nhìn ra tên tiểu tử như cậu lại rất có bản lĩnh, trêu chọc một đôi cả chị lẫn em, cậu cũng không sợ Điền lão ba đánh chết cậu à?".