Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang“A! là Ngụy đồng chí, xin hỏi có chuyện gì không?” Theo ánh sáng yếu ớt của đèn pin, Đồng Nhan nhìn thấy đồ ăn trong tay Ngụy Mẫn thì ngẩn ra một chút.
“Đây là cơm tối của cậu, vừa rồi tôi đã hâm nóng lại rồi, tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.
" Ngụy Mẫn bưng bát đồ ăn trong tay đến trước mặt cô, Đồng Nhan theo bản năng đưa tay nhận lấy, còn chưa đợi cô hỏi rõ ràng cuối cùng là chuyện gì xảy ra, Ngụy Mẫn đã vội vàng xoay người chạy.
“…”Đồng Nhan cúi đầu nhìn thức ăn còn đang bốc khói, lại nhìn về phía Ngụy Mẫn đã chạy về phòng, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.
Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt thật đấy!Có người đẹp trai như nam chính trong sách kia ở phía trước, cô cũng không tự cho rằng Ngụy Mẫn có ý nghĩ đặc biệt gì đối với nam nhân tay trói gà không chặt như mình.
Tuy rằng không biết tại sao đột nhiên Ngụy Mẫn tốt đối với mình như vậy, nhưng phần hảo ý này cô sẽ ghi tạc trong lòng.
Cô đang tính ngày mai sẽ trả tiền lương thực lại cho người ta, nhưng vừa nghĩ tới chuyện mình sẽ mất đi bao nhiêu trong 4 phân tiền duy nhất còn lại của mình, cô lại cảm thấy đau lòng.
Ăn khoai tây lâu như vậy, khó khăn lắm mới có thể ăn được một miếng cải trắng hầm có vị thịt, lúc này Đồng Nhan cảm thấy rất vui vẻ, thể xác và tinh thần đều được thỏa mãn.
Một miếng thịt heo nhỏ ngậm trong miệng lúc này còn ngon hơn cả mỹ vị nhân gian…Người ta nói từ tiết kiệm đến xa xỉ thì dễ dàng, từ xa xỉ mà tiết kiệm mới khó khăn.
Kiếp trước sống hơn hai mươi năm xem như cô lớn lên trong hũ mật.
Cha mẹ yêu thương, gia đình hòa thuận, sau khi tốt nghiệp đại học thuận lợi ký hợp đồng với một công ty quản lý đáng tin cậy, trong quá trình lang bạt làng giải trí cũng thuận buồm xuôi gió hơn nhiều so với người khác.
Nếu như không phải gặp phải chuyện ngoài ý muốn xuyên không đến nơi này, có thể cả đời cô cũng sẽ không thật sự cảm nhận được cái gì gọi là "Mua vui trong khổ", "Thích giả sinh tồn".
Ăn xong một bát đồ ăn to, Đồng Nhan tựa vào ghế hơi híp mắt lại, khóe môi cong lên cực kỳ giống một con mèo lười biếng…Sáng sớm hôm sau khi trời còn chưa sáng, cửa lớn đại viện tri thanh có tiếng gõ lớn.
Lúc ấy mọi người vừa mới rời giường, đầu óc còn chưa tỉnh táo trừng mắt nhìn những người đi tới, họ cảm thấy hình như sắp có chuyện không hay xảy ra.
Cao Đại Căn vừa vào sân đã cao giọng gọi tên Thẩm Thiệu Khanh.
“Cao đội trưởng, anh tìm người có chuyện gì không?” Lý Tổ Xuyên thấy vẻ mặt ủ rũ của Cao Đại Căn, tưởng rằng là ngày hôm qua làm thịt heo xảy ra chuyện gì, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười vui sướng khi người gặp họa.
Đúng lúc này, Thẩm Thiệu Khanh đi từ trong phòng ra, chưa kịp mở miệng đã bị Cao Đại Căn kéo qua một bên: "Cậu mau tổ chức lại nhóm tri thanh, thu hết lúa mì trong sân trước buổi trưa hôm nay!”“Đã xảy ra chuyện gì?”Ngày hôm qua mới hoàn toàn kết thúc thu hoạch, rất nhiều lúa mì còn chưa phơi khô, lúa mì phơi nắng không khô dễ nảy mầm, chính vì như vậy, Thẩm Thiệu Khanh mới hỏi câu này.
“Sáng nay ông cụ Lý đến tìm tôi nói từ tối hôm qua cả người ông ấy đau khớp, sợ rằng hai ngày nay sẽ có mưa, cho nên chúng ta chỉ có thể tin tưởng ông ấy, chịu khó hao phí một chút, đi thu lúa mì lại.
”Ông cụ Lý này là dự báo thời tiết sống trong thôn, chỉ có điều không phải lúc nào cũng chính xác, giống như lần trước trời mưa ông ấy cũng không có đau khớp.
Hiện giờ chính là thời kỳ mấu chốt của vụ thu hoạch mùa thu, một bước đi cũng không thể sơ suất, nếu như lúa mạch phơi nắng thật sự bị thấm nước mưa thì không ai có thể gánh chịu hậu quả.
.