Những lời này có lý hay không, Giang Sơ Nguyệt tạm thời không muốn bình luận. Lúc này, cô đang suy nghĩ không biết thanh niên trí thức Dương bị quỷ ám hay bị thứ gì kích thích.
Hai người trước đây đừng nói chào hỏi, thậm chí còn không thèm nhìn nhau, bây giờ cô vừa đến trại thanh niên trí thức nấu bữa sáng, người này vậy mà chặn ở cửa nhà mình, nói một tràng lời nói khó hiểu...... Không bình thường.
Nghĩ nghĩ, Giang Sơ Nguyệt kéo Chó Con lùi lại một bước, trên mặt treo nụ cười không có cảm giác chân thật gì cả, khi nói chuyện lại càng xa cách, như thể là một người xa lạ chưa từng gặp mặt.
"Thanh niên trí thức Dương, lời này của chị có đúng hay không thì em không rõ, em chỉ biết, mình muốn sống cuộc đời như nào, thì phải dựa vào bản thân mình tranh lấy, về phần cam chịu số phận......" Giang Sơ Nguyệt khẽ cười, "Số phận của em do em không do trời."
Dương Bình kinh ngạc nhìn Giang Sơ Nguyệt rời đi, trên vai gầy yếu còn đang đeo một chiếc sọt tre có thể che toàn bộ tấm lưng gầy gò của cô... Cô ta chỉ cảm thấy quả nhiên mình không nhìn lầm cô bé Giang Sơ Nguyệt.
Quả nhiên tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy.
Cô ta cười lạnh, thầm nghĩ, Ha...... Tôi muốn xem thử số phận của cô là do bản thân cô không do trời như thế nào.
-
Ăn trưa xong khi Thẩm Như Quy đi lên trấn, Giang Sơ Nguyệt nói cô không có đồ gì cần mang cho Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân, nhưng cuối cùng vẫn làm một ít đồ ăn ở nhà, nhờ Thẩm Như Quy mang đi.
Cô suy nghĩ đơn giản, lúc này Giang Kiến Võ và Lý Cầm đang kiểm tra ở bệnh viện, nhiều người ăn uống như vậy cũng tốn tiền, cuối cùng người bên phía nhà cũ chưa chắc sẽ chi ra.
Cho dù có chi ra, thì đoán chừng chỉ bỏ ra phần của Giang Kiến Võ và Lý Cầm, còn Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân, ha...... có lẽ là muốn quỵt nợ.
Làm chút đồ ăn mang qua đó, ít nhiều có thể tiết kiệm một tí tiền. Lúc nữa còn phiền thanh niên trí thức Thẩm bán đồ giúp, cô đã suy nghĩ kỹ rồi, trực tiếp giao tiền cho Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân.
Đi ra ngoài, không có tiền dù gì cũng không tốt.
Chẳng phải có câu nói, ở nhà thế nào cũng được nhưng đi đường phải rủng rỉnh.
Trước đây bởi vì trong nhà thật sự không có tiền, nếu thanh niên trí thức Thẩm thật sự có thể giúp đổi một ít tiền đưa cho bọn họ, ít nhiều có thể đổi được sự yên tâm.
Giang Sơ Nguyệt nhìn Thẩm Như Quy xách chiếc túi da rắn nặng nề sải bước đi, cuối cùng cũng cảm thấy cuộc sống này đã có chờ mong.
Nhìn xem, chỉ cần chịu cố gắng, sẽ luôn càng ngày càng tốt hơn. Chưa từng nghe nói, ngày tháng vẫn sẽ càng trôi qua càng tồi tệ.
Nếu thật sự là càng trôi qua càng tồi tệ, xin đừng oán giận, điều đó chỉ có nghĩa là bạn vẫn chưa đủ cố gắng.
Giang Sơ Nguyệt hít một hơi thật sâu, quay người bước vào nhà.
-
Thẩm Như Quy và thôn trở về là lúc trời đã tối om, lúc đó Giang Sơ Nguyệt vừa nấu xong cơm ở trại thanh niên trí thức.
Lý Vĩ Minh hiếm khi ở trong bếp, ngồi ở cửa bếp thỉnh thoảng thêm củi khô vào.
"Hai tháng nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán, không biết năm nay có đến lượt anh về nhà hay không." Lý Vĩ Minh đột nhiên nói.
Giang Sơ Nguyệt đứng ở trước bếp, nhìn khói trắng bốc lên nghi ngút trong nồi lớn, "Chẳng phải nghe nói mọi người thay phiên nhau về nhà sao?"
"Đúng vậy, năm nay đến lượt anh." Khi Lý Vĩ Minh nói điều này, trong giọng nói của anh ta có một sự do dự hiếm có.
Tuy nhiên, Giang Sơ Nguyệt còn chưa kịp nghĩ ra lời an ủi nào, cả người anh ta như thể sống lại, vỗ đùi: "Năm nay Thẩm Như Quy sẽ về nhà đón Tết, he... bắt đầu từ hôm nay, anh phải lấy lòng cậu ta, nhờ cậu ta giúp anh nói lời hay với trưởng thôn."
Tay đang xào rau của Giang Sơ Nguyệt dừng lại, sau đó khôi phục lại trạng thái tự nhiên, trước sau chỉ có một giây dừng lại, "Thanh niên trí thức Thẩm cũng sẽ quay về ăn Tết à."
"Ừ, cậu ấy xuống nông thôn cũng năm sáu năm rồi. Cuối năm ngoái, ba cậu ấy bị..." Lý Vĩ Minh dừng một chút, sau đó nói tiếp: "Trong nhà không yên ổn, Tết Âm lịch năm kia không về, năm ngoái thì qua xuân, mới về nhà một tuần. Năm nay thế nào cậu ấy cũng phải về nhà nhìn xem, dù sao thì, mẹ cậu ấy thuê nhà ở một mình bên ngoài, rốt cuộc không yên tâm mà."
Lượng thông tin trong lời này của Lý Vĩ Minh thực sự có chút lớn nha.
Dựa vào những gì bản thân Giang Sơ Nguyệt nghe được thì Thẩm Như Quy, Lý Vĩ Minh và Dương Bình chẳng hẳn là đều lớn lên trong cùng mộ đại viện, sao người xảy ra chuyện lại cố tình chỉ có ba của Thẩm Như Quy?
Giang Sơ Nguyệt chưa từng tiếp xúc với người ở tầng lớp như bọn họ, cũng không hiểu lắm. Nhưng có một điểm cô lại hiểu rõ, bất luận là thương trường hay quan trường, đa phần đều rắc rối khó gỡ, cho dù thật sự đã xảy ra sai lầm trong công việc, cũng không thể nào chỉ một người trong số đó xảy ra chuyện chứ?
Cho nên, nhà anh là bị người khác cố ý nhằm vào sao? Hoặc là bị hãm hại?
Ý nghĩ này chợt nảy ra trong đầu cô, làm cô hoảng sợ.
Chuyện gì đang xảy ra trong gia đình thanh niên trí thức Thẩm, đâu có liên quan gì đến mình chứ? Tuy nói, thanh niên trí thức Thẩm giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng gia đình anh gặp phải chuyện này, mình cũng không thể giúp được gì mà?
"Làm người, trước tiên phải nhận rõ được thân phận của bản thân."
Dương Bình lời nói đột nhiên hiện lên trong đầu, Giang Sơ Nguyệt trong lòng nhất thời rùng mình, mình dường như đã vượt quá giới hạn rồi.
Nấu cơm xong, Giang Sơ Nguyệt về nhà, đúng lúc bỏ lỡ Thẩm Như Quy.
Chó Con càng ngày càng ngoan hơn, chỉ cần Giang Sơ Nguyệt dặn thằng bé không được ra ngoài, thằng bé thường ngoan ngoãn ở nhà, cho dù ngồi một mình trên chiếc ghế đẩu nhỏ trong gian nhà chính đối diện với cửa, cũng sẽ không thừa dịp lúc Giang Sơ Nguyệt không ở nhà mà chạy ra ngoài.
Điều này không thể nghi ngờ đối với Giang Sơ Nguyệt mà nói, bớt được rất nhiều việc.
Giang Kiến Văn và Trương Tuyết Phân đều không có ở nhà, cô cùng Chó Con ăn cơm cũng đơn giản hơn nhiều.
Ở nông thôn, trên cơ bản trời tối nghĩa là lên giường đi ngủ. Hơn nữa, ở thời đại này, đừng nói Internet, thậm chí cả TV đen trắng, đối với những người dân quê mà nói, đây là những thứ xa xỉ mà chỉ có người dân trong thị trấn mới có được.
Trong bếp, Giang Sơ Nguyệt và Chó Con ngồi cạnh nhau ở cửa bếp, đang đun nước trong một chiếc nồi lớn, chốc nữa tắm.
"Ba, Ba." Giang Sơ Nguyệt nhìn vào mắt Chó con, chậm rãi nói. Chó con bây giờ và trước đây có một chút khác biệt, thoạt nhìn không thể nhận ra, nhưng nếu tiếp xúc nhiều và quan sát cẩn thận thằng bé bạn sẽ thấy rằng đôi mắt thằng bé bắt đầu có ánh sáng, không còn ngốc nghếch như trước, con ngươi đen láy thỉnh thoảng hiện lên một ý cười.
Chó con mím môi, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Sơ Nguyệt một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng.
"pa, pa."
Giang Sơ Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng, chạm vào mái tóc có chút dài ra của Chó Con, không hề thiếu kiên nhẫn tiếp tục nói, "Là ba, ba, Chó Con, nhìn miệng chị, phát âm thật mạnh."
"Ba." Giang Sơ Nguyệt chỉ vào miệng cô cho Chó con xem và đọc lại.
Chó con nghiêng đầu chớp mắt, "pa ba."
"Chó con thật lợi hại." Giang Sơ Nguyệt xoa đầu Chó con, "Chính là âm thanh thứ hai của em đúng, âm thứ nhất vẫn chưa đúng. Nào, đọc lại theo chị, ba."
"Ba"
"Đúng, là ba." Giang Sơ Nguyệt vui vẻ cười toe toét, cô vốn dĩ mới mười lăm tuổi, đang là một đóa hoa vừa chớm nở, khiến người khác có chút không để ý, đã lặng lẽ nở rộ tươi đẹp.
Trong căn bếp đơn sơ, nụ cười rạng rỡ của Giang Sơ Nguyệt giống như một tia sáng.
Chó Con chớp mắt, đột nhiên đưa tay chạm vào má Giang Sơ Nguyệt. Giang Sơ Nguyệt sửng sốt một lúc, không dám cử động, lặng lẽ chờ đợi Chó con muốn làm gì. Chó con lần đầu tiên thăm dò chạm vào mặt Giang Sơ Nguyệt, khi Giang Sơ Nguyệt không xua tay ra, thậm chí còn nhếch mép như đang cười.
Đôi mắt vốn đã mỉm cười như trăng lưỡi liềm của Giang Sơ Nguyệt đột nhiên như bị che phủ bởi một tấm màn che, cô không thể nhìn rõ khuôn mặt Chó Con, cô nghi ngờ nụ cười lúc đó là do cô tưởng tượng.
Lúc này, tay Chó con đã chậm rãi di chuyển từ khuôn mặt Giang Sơ Nguyệt đến đôi mắt, sau khi sờ qua vuốt lại một lúc lâu, thằng bé đột nhiên nói: "Chị, đẹp. Cười, đẹp."
Nước mắt phá tan xiềng xích và lấp đầy đôi mắt của cô, đây đều là phản ứng sinh lý trong thoáng chốc.
Tuy rằng Giang Sơ Nguyệt lúc này thật sự không muốn khóc, cô cảm thấy mình nên cười, Chó Con không chỉ có thể nói chuyện, còn có thể bộc lộ cảm xúc, là nên vui vẻ, làm sao cô có thể khóc được?
Nhưng nước mắt dường như có ý tưởng suy nghĩ của mình, không nghe lời cô chút nào.
Cô nói đi nói lại trong lòng là không được khóc, không được khóc, nhưng càng nghĩ đến nước mắt càng rơi xuống như những hạt cườm đứt dây.
Chó Con cũng có vẻ sợ hãi, trên mặt hiện lên một tia hoảng sợ, dùng tay lau mặt cho Giang Sơ Nguyệt một cách không kết cấu.
Chó Con không có khả năng điều khiển đôi tay, cũng không biết sức của mình mạnh hay yếu, chỉ nhìn thấy nước mắt không ngừng rơi trên mặt Giang Sơ Nguyệt, liền đột nhiên tiến lên lau đi, khiến trên má Giang Sơ Nguyệt xuất hiện vết đỏ nhưng không có phát hiện.
"Chó Con, Chó Con." Giọng nói của Giang Sơ Nguyệt vẫn có chút nghẹn ngào, cô dùng cả hai tay nắm lấy tay Chó con, cố gắng ngăn cản cử động của thằng bé.
Tuy nhiên, trong đôi mắt Chó Con vẫn đẫm nước chưa khô hẳn trên mặt.
Giang Sơ Nguyệt mỉm cười, trên tay tăng thêm sức, đảm bảo Chó Con không thể cử động được nữa, cô nói lại.
"Chó Con, nhìn thấy chị khóc, em có khó chịu không?"
Chó Con không hiểu sao, cả người lại lần nữa biến thành ngây ngốc.
Giang Sơ Nguyệt mím môi, nói tiếp: "Khi nhìn thấy chị khóc, có phải em cho rằng chị bị người khác bắt nạt hay không?"
Lần này, Chó Con có chút phản ứng, "Đánh, khóc, đau."
Ba chữ vô cùng đơn giản, Chó Con nói đứt quãng, thậm chí phát âm cũng không hoàn toàn chính xác, nhưng Giang Sơ Nguyệt lại nghe hiểu.
Nội tâm tự trách, như dây leo lan tràn, không ngừng leo lên.
Ở thời điểm chính mình không biết, Chó Con đã bị bắt nạt, đánh đập, mắng mỏ và có lẽ còn đã từng làm việc càng quá đáng hơn.
Có người ngoài, còn có ông bà nội, Giang Tú Tú, Giang Đại Phúc, thậm chí có thể cả chính mình nữa.
Cô từng cho rằng mình chăm sóc em trai mình tốt, nhưng...... trong lòng Giang Sơ Nguyệt như cứng lại.
Cô hít hít mũi, "Nhưng vừa rồi không có ai đánh chị phải không?"
Một lúc sau, Chó Con gật đầu.
Hốc mắt ẩm ướt của Giang Sơ Nguyệt biến thành trăng lưỡi liềm, "Vừa rồi chị khóc, là bởi vì, Chó Con đã trưởng thành, em không chỉ có thể nói mà còn suy nghĩ của riêng mình nữa."
Những lời này hơi dài, Chó Con nghe không hiểu lắm, nhưng thằng bé nhìn biểu cảm trên mặt Giang Sơ Nguyệt, thằng bé biết không giống như mình nghĩ, cho nên khi Giang Sơ Nguyệt lại sờ đầu hắn, hắn cũng noi theo Giang Sơ Nguyệt, cong mắt cười toe toét.
Lúc Thẩm Như Quy tới, Giang Sơ Nguyệt vừa mới tắm cho Chó Con, còn chưa kịp dỗ thằng bé ngủ.
"Thanh niên trí thức Thẩm? Muộn như vậy rồi, có việc gì không?"
Dù sao ở nhà không có người lớn, cô cũng đã mười lăm tuổi, rốt cuộc cũng không thích hợp, cho nên Giang Sơ Nguyệt chỉ mở một khe cửa hở.
Dưới ánh trăng Thẩm Như Quy, mặc quần áo màu đen, giống như không cẩn thận sẽ biến mất dưới ánh trăng.
"Ba mẹ em có chuyện cần nhắn cho em sao?"
Thẩm Như Quy nghe xong lời này của Giang Sơ Nguyệt, cười cười, móc một lúc lâu trong túi áo khoác.
Nương theo ánh trăng sáng ngời, Giang Sơ Nguyệt cuối cùng cũng nhìn rõ thứ mà Thẩm Như Quy đang cầm.
Tiền.
"Cái này..."
Giang Sơ Nguyệt nhìn tờ mười đồng Thẩm Như Quy đưa ra, cùng với mấy đồng hào cùng tem phiếu, không rõ nguyên do.
"Tổng cộng là 13 tệ 2 hào 8, à đúng rồi," Thẩm Như Quy nói, cúi xuống xách một chiếc túi lớn từ dưới đất bên cạnh lên.
Giang Sơ Nguyệt cẩn thận xác định chiếc túi và phát hiện ra rằng đó là chiếc túi da rắn cô dùng để đựng thỏ và gà rừng hồi trưa.
"trong túi này có một ít lương thực, sau khi đổi thỏ và gà rừng lấy tiền, anh đến hợp tác Cung - Tiêu để mua, anh nghĩ có thể gia đình em sẽ cần." Thẩm Như Quy đưa đồ ra trước.
Giang Sơ Nguyệt cúi đầu nhìn số tiền Thẩm Như Quy đưa ra cùng một nửa túi lương thực, cô do dự một chút rồi nói: "Thanh niên trí thức Thẩm, chẳng phải em đã bảo anh trực tiếp đưa tiền cho ba mẹ em sao?"
Thẩm Như Quy: "Cho rồi, chú Giang và thím Giang nói rằng bây giờ ở nhà chỉ có em và Chó Con, để em trong tay cầm tiền có sự tự tin, thời tiết lạnh rồi, còn dặn dò em cố gắng hết sức đừng lên núi một mình. Nửa tháng nữa, trong thôn sẽ chia lúa và thịt lợn, lúc đó trong nhà liền dư giả."
Giang Sơ Nguyệt không nói rõ được trong lòng lúc này đang suy nghĩ gì.
Những lời này quả thực là do ba mẹ nói ra, nhưng...... cô luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng mà không thể nói ra được.
"Cầm đi." Thẩm Như Quy mở miệng.
Giang Sơ Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thẩm Như Quy, vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt tươi cười của anh, trăng mùa thu rõ ràng không sáng như mùa hè, nhưng cô chỉ cảm thấy trong đêm tối, ánh mắt Thẩm Như Quy thật sáng.
"Thanh niên trí thức Thẩm, hôm nay xin lỗi đã làm phiền anh, đã muộn thế này còn phải ra ngoài, đợi hai ngày nữa em sẽ chuẩn bị đồ ngon cho anh."
Thẩm Như Quy cười nói: "Em định làm gì cho anh ăn?"
"Đầu cá hấp ớt(*) cắt đôi đầu cá mè hoa, một bên băm ớt đỏ, ở bên kia rải tiêu, sau đó cho vào nồi hấp. Sau khi hấp chín, lại tbor thêm mỳ cán bằng tay đã luộc sẵn vào xung quanh đầu cá, ăn cùng với nước sốt đầu cá. Món ăn này không chỉ có màu sắc trông tươi sáng, hấp dẫn mà hương vị còn rất ngon, đảm bảo sau khi ăn anh sẽ muốn ăn lần thứ hai."
(*)剁椒鱼头/duò jiāo yú tóu/: Đầu cá hấp ớt (món ăn thuộc trường phái ẩm thực Hồ Nam)
Thời điểm Giang Sơ Nguyệt nói ra món này, theo bản năng nuốt nước miếng, hai mắt lóe sáng.