Từng tia sáng xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp, Giang Sơ Nguyệt ngước mắt nhìn qua, đằng đông bắt đầu chuyển sang màu trắng.
Suốt đêm qua, cô không hề ngủ, không ngừng tính toán toán tình hình trước mắt.
Một nhà già trẻ này, vậy mà toàn bộ đều trông cậy vào việc trao đổi lương thực sống qua ngày.
Ông bà nội làm người còn coi như cần mẫn, nhưng một nhà chú út chính là nghĩ cách lười biếng đánh cá ba ngày phơi lưới hai ngày, cố tình ông bà nội còn cưng chiều cả nhà bọn họ, có tí gì đều nghĩ cho bọn họ, đối với ba mẹ mà nói, quá không công bằng.
Không công bằng còn chưa nói, ngày tháng này khi nào mới thoát ra được? Dựa vào tình hình trước mắt, đừng nói là thoát ra, ngay cả ăn uống no đủ cũng là hy vọng xa vời.
Em trai hiện giờ cũng đã 8 tuổi rồi, vẫn không biết nói, cũng không biết rốt cuộc là nguyên nhân gì. Nếu muốn biết được nguyên nhân, phải đến bệnh viện lớn trên trấn làm kiểm tra.
Nhưng đi bệnh viện kiểm tra thì phải có tiền, nhưng tiền nong trong nhà đều nắm chặt trong tay ông bà nội.
Giang Sơ Nguyệt khẽ thở dài, trở mình trên nằm ngửa giường.
Hiện tại đã là năm 76 rồi, chờ đến cuối năm sau thì sẽ khôi phục thi đại học, ngay sau đó các loại chính sách đều sẽ tốt lên, chế độ công hữu sẽ dần dần biến thành chế độ tư hữu, cuộc sống cũng sẽ phát sinh nhiều thay đổi long trời lở đất.
Kiếp trước, sau khi cô rời khỏi thôn, làm phụ bếp ở một tiệm cơm nhà nước, sau đó tiệm cơm nhà nước bị thu mua, chú bếp trưởng rời khỏi tiệm cơm, tự mình mở tiệm.
Khi chú Trương rời đi, mang theo cô. Cũng là từ lúc ấy, cô từ người phụ giúp ở sau bếp chính thức trở thành người học việc, sau đó nữa, cô liền trở thành đầu bếp, có được tiệm cơm nhỏ của chính mình.
Cảm tạ chú Trương không giấu giếm, có lẽ còn cộng thêm có chút khủng hoảng đói bụng, cô đối với chuyện nấu cơm này, trước sau đều có nhiệt tình.
Tuy rằng tiệm cơm nhỏ của mình không lớn, nhưng cô luôn nghiên cứu các loại món ăn ngon, thế cho nên, cô có được kỹ năng nấu nướng cực kỳ tốt, liên quan đến một vùng đó, quả thực là mấy nhà xung quanh trang hoàng rất tinh xảo, nhà hàng sánh ngang với Michellin lâu lâu lại tung ra các loại phần ăn ưu đãi, nhưng mà vẫn vô ích.
Cô liếc nhìn đôi tay của mình, trong lòng yên lặng đưa ra quyết định, đó chính là phân gia (tách nhà).
Ba mẹ đủ cần mẫn, không sợ khổ không sợ mệt, việc đồng áng hoàn toàn không cần lo lắng. Hơn nữa, hoàn cảnh hai năm nay không cho phép, vẫn không làm thể giao dịch riêng. Nhưng với kỹ năng nấu nướng bây giờ của cô, đến lúc đó đến điểm thanh niên trí thức nấu cơm giúp nhóm thanh niên trí thức, tuy rằng không đổi được công điểm, nhưng có thể đổi được một ít đồ khác, như thế thì, công điểm của ba mẹ có thể lấy ra một phần để đổi thành tiền, đến lúc đó liền có thể dẫn em trai đến bệnh viện trên trấn kiểm tra sức khỏe.
Nếu như còn tiếp tục cả nhà sống chung qua ngày như vậy, Giang Sơ Nguyệt cười lạnh một tiếng, đừng nói ăn một bữa cơm no, gạo thóc trứng gà gì đó trong nhà, tất cả đều bị bà nội giấu đi, việc duy nhất cô và mẹ có thể làm khi vào phòng bếp là, chỉ có rửa bát cùng với đun nước nóng tắm rửa cho cả nhà.
Gà trống đứng trên nóc chuồng gà ngẩng cổ lên, gáy một tiếng chói tai, Giang Sơ Nguyệt nhìn chân trời đã dần dần chuyển sang màu đỏ, xốc chăn lên xuống giường.
Cuối tháng 9, đã vào thu, vừa mới xốc chăn lên, liền rùng mình. Có điều, cô không để ý chút nào. Thu dọn giường đệm gọn gàng, vuốt tóc cột lên một cách tùy ý, mở cửa đi ra ngoài.
Quả nhiên, cô vừa mới kéo cửa mở ra, liền nhìn thấy bà nội đang đứng trước cửa với bộ mặt hung dữ.
"Bà nội." Giang Sơ Nguyệt thấp giọng hô.
Bà nội của Giang Sơ Nguyệt, Lưu Phương lạnh mặt "hừ" một tiếng, "Con gái con đứa lớn tướng cũng 15 tuổi rồi, còn muốn bà già tao đây ngày ngày gọi dậy, cũng không biết mẹ mày dạy dỗ mày làm con gái thế nào, sau này nếu như gả đến nhà người khác, người ta không phải sẽ mắng người nhà họ Giang chúng ta không biết dạy dỗ con cái à."
Giang Sơ Nguyệt theo sau Lưu Phương đi về phía sân sau, không nói một lời, chỉ có đáy mắt hơi rũ xuống lóe qua vẻ u ám, tay giấu trong tay áo đã sớm nắm chặt thành quyền, như thể như vậy mới có thể đè nén xao động trong lòng xuống.
"Có điều mày coi như còn tốt, hừ, mày xem mẹ mày đi? Giờ đã mấy giờ rồi? Gà trống đã gáy ba hồi rồi, nó thế mà vẫn còn giữ đàn ông ngủ trong phòng, không biết xấu hổ." Lưu Phương vừa nhóm lửa trước lò trong phòng bếp, vừa lẩm bẩm, không kiêng dè Giang Sơ Nguyệt ở đằng sau vẫn chỉ là một cô bé 15 tuổi chút nào.
Giang Sơ Nguyệt làm như không nghe thấy, động tác rửa mặt nhanh chóng.
Trời đầu thu, đã mang theo hơi se lạnh, vỗ nước mới lấy từ trong giếng lên vào mặt, xua tan đi dấu vết buồn ngủ cuối cùng của cô.
"Mày đấy, tuổi cũng không nhỏ nữa, tao muốn tìm nhà chồng cho mày, mày còn mang theo đứa em trai ngu đần như vậy, tuổi lại hơi lớn, sợ là sẽ không có người cần." Lưu Phương đi đến bên lu nước, dùng gáo hồ lô múc nước đổ vào nồi.
Lúc này, Giang Sơ Nguyệt vừa mới đi đến cửa phòng bếp, vốn là không muốn phản ứng lại lời này của Lưu Phương, nhưng khóe mắt liếc thấy cửa phòng Giang Kiến Văn được mở ra, ý định xoay chuyển, nghĩ đến quyết định ban sáng của mình, lúc này trái lại là một thời cơ tốt.
Mũi chân đã chuẩn bị đi ra ngoài quay lại, trở về trong phòng bếp.
"Bà nội, không nói ba cháu mỗi lần đều là kiếm mười công điểm, ngay chính mẹ cháu, vốn dĩ đã gầy yếu, sinh em trai xong thân thể cũng không được dưỡng tốt, đã đi ra ngoài làm công rồi, cứ như thế mỗi lần nếu có thể kiếm tám công điểm, thì tuyệt đối không kiếm sáu công, lương thực kiếm về vẫn không nuôi nổi cháu và em trai sao?" Giang Sơ Nguyệt nâng cao âm lượng nhìn Lưu Phương nói.
Động tác múc nước của Lưu Phương dừng lại, quay đầu nhìn Giang Sơ Nguyệt với vẻ kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ, đứa cháu gái lớn bình thường mở mồm không ra răng này thế mà dám phản bác lời của mình, tức khắp giận không chịu nổi, há miệng muốn nói chuyện, nhưng Giang Sơ Nguyệt căn bản không cho bà ta cơ hội nói chuyện.
"Cháu biết, Tú Tú và Đại Phúc biết ăn nói, có thể khiến mọi người vui vẻ, bà và ông nội đều thích hai chị em họ, không thích cháu và Chó Con. Nhưng mà, cháu và Chó Con cũng là cháu trai cháu gái ruột thịt của bà mà, vì sao, mỗi lần bà làm đồ ăn ngon đều chỉ cho bọn họ ăn, không cho cháu và Chó Con ăn?"
"Tú Tú năm nay cũng 14 tuổi rồi, nó chỉ kém cháu có non nửa năm, lần trước bà còn nói muốn giữ nó ở trong nhà đến năm 18 tuổi, bà nói con gái ra cửa thì không phải là kiều hoa (đóa hoa mong manh, xinh đẹp) mà sẽ biến thành cỏ dại, vì sao cháu mới 15 tuổi, bà đã muốn gả cháu cho người ta? Bà nội, lẽ nào chỉ có Tú Tú mới là cháu gái của bà ư? Cháu là nhặt được sao?"
"Còn có Chó Con, thằng bé không phải kẻ đần, nó chỉ có hơi ngốc, chẳng qua bây giờ nó vẫn chưa biết nói chuyện, phản ứng có hơi chậm một chút, thằng bé nghe hiểu được lời nói của chúng ta. Chỉ cần chúng ta kiên nhẫn dạy nó, nó cũng có thể học được, vì sao bà còn một hai phải vứt nó lên núi?"
Giang Sơ Nguyệt vừa nói, vốn dĩ chỉ muốn nói những lời này cho ba nghe, nhưng nói rồi lại nói, ủy khuất lan tràn trong lòng, đã từng nghĩ không rõ ràng, hiện giờ cũng không muốn tranh giành, chỉ muốn gạt bỏ sạch sẽ, nhưng nước mắt lại có chút không kìm được mà tuôn ra.
Cô mang theo tiếng khóc nức nở nghẹn ngào, "Mấy hôm trước Chó Con bị cảm, ba đã nói nhờ bà nấu trứng gà cho thằng bé ăn, bà lại chỉ cho Chó Con ăn một miếng nhỏ, còn lại đều cho Đại Phúc hết, còn nói muốn Chó Con nhường Đại Phúc một chút, nhưng Đại Phúc là anh trai mà, nó cũng đã 12 tuổi rồi, Chó Con mới 8 tuổi thôi."
Lưu Phương bị lời nói của Giang Sơ Nguyệt làm cho tức ngã ngửa, đổ nước trong gáo hồ lô đi rồi lao tới đập vào đầu Giang Sơ Nguyệt.
Giang Sơ Nguyệt đau đến mức không kìm được "A" một tiếng, còn không đợi cô làm ra phản ứng, Lưu Phương lại đánh liên tục vào lưng cô, đau đến mức cô không ngừng thở hổn hển.
"Con ranh chết tiệt này, xem ra đúng thật là cho mày ăn no rồi, thế mà dám nói chuyện với tao như vậy?"
"Bà đây nói muốn gả mày đi, chính là bà đây đứng ở chỗ này, mày xem nó dám nói một chữ "không" sao?"
"Còn thằng em trai ngu đần kia của mày, hừ, không chừng là mẹ mày cùng thằng khốn nào đấy sinh ra, cũng đã tám 8 tuổi rồi, còn không biết nói chuyện, không phải thằng đần thì là gì? Ngày ngày ở nhà họ Giang bọn tao, ăn của bọn tao, uống của bọn tao, tao đã đủ tận tình tận nghĩa rồi."
"Nếu không phải thằng con ngốc của tao bị con mẹ kỹ nữ kia của mày lừa gạt, bà đây đã sớm vứt thằng đần kia vào trong núi rồi, để những con sói hoang ăn đi cho rồi, tiết kiệm lương thực trong nhà."
"Nếu không phải cha mẹ mày có thể kiếm được công điểm, mày tưởng tao còn có thể chịu đựng hai chị em chúng mày ở nhà tao à?
Tao......"
"A......"
Lời phía sau Lưu Phương còn chưa nói xong, thì đã bị người ta tím chặt cánh tay kéo sang một bên, dưới chân hơi lảo đảo.
Bà ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền đối diện với sắc mặt âm trầm của Giang Kiến Văn, Lưu Phương theo bản năng co rúm lại.
Nói thật, bà ta có chút sợ đứa con trai lớn này.
Ngày thường kiệm lời ít nói, chỉ biết cúi đầu làm việc, cũng chưa từng so đo được mất, cho đến mãi mấy năm trước bà ta ở trong nhà nói muốn vứt cẩu tạp chủng Chó Con kia lên núi, đứa con trai lớn này nổi giận đùng đùng trong nhà, ép bà ta không thể không cúi đầu xin lỗi, chuyện này mới coi như xong.
Hiện giờ đã qua mấy năm, nếu không phải lúc này lại lần nữa nhìn thấy sắc mặt không lành của con trai lớn, bà ta suýt nữa đã quên mất chuyện trước kia.
"Kiến Văn, sao thế? Anh muốn động thủ với mẹ già của anh?"
Ánh mắt Giang Kiến Văn nặng nề nhìn bắp chân run rẩy của Lưu Phương, rồi ông mới chuyển tầm mắt, nhìn về phía con gái đang cúi đầu với vẻ mặt khó chịu đang được Trương Tuyết Phân ôm trong lòng, "Phân Nhi, em dẫn Tiểu Hoa về phòng kiểm tra thử xem, xem trên người có bị thương hay không? Đặc biệt là đầu, nếu như con khó chịu, mau chóng dẫn con bé đến trạm y tế."
Trương Tuyết Phân cũng không thèm nhìn Lưu Phương đang nhìn bà với ánh mắt căm tức, nửa ôm lấy Giang Sơ Nguyệt trở về phòng.
Trước mắt, trong phòng bếp chỉ còn lại Giang Kiến Văn và Lưu Phương, không có Trương Tuyết Phân, Lưu Phương ở dưới ánh mắt của Giang Kiến Văn, trong lòng thế nhưng sinh ra sợ hãi.
"Kiến Văn......"
Lưu Phương vừa mở miệng, liền bị Giang Kiến Văn ngắt lời.
"Mẹ, lời của Tiểu Hoa nói đều là thật ạ?"
Lời này tuy nói là câu hỏi, nhưng nghe vào tai Lưu Phương, lại giống như chất vấn, lập tức bùng nổ.
Bà ta vùng cổ tay tránh khỏi sự kiềm chế của Giang Kiến Văn, trở tay tát một cái, âm thanh giòn giã lại vang dội, cái tát này khiến Trương Tuyết Phân và Giang Sơ Nguyệt ở trong phòng cũng bị sốc.
Nhưng đương sự Giang Kiến Văn, thì giống như không có cảm giác gì.
"Thằng con chết tiệt, vậy mà lại tin lời của tiểu súc sinh Giang Tiểu Hoa kia, tới chất vấn mẹ già của anh?"
"Trương Tuyết Phân đồ tiện kỹ nữ......"
"Mẹ." Giang Kiến Văn trầm giọng đánh gãy lời của Lưu Phương, "Cho nên, lời của Tiểu Hoa nói đều là sự thật?"
"Chó Con là em trai, còn phải nhường cho anh trai Đại Phúc?"
"Tiểu Hoa chưa tròn 15 tuổi đã phải gả cho người ta, Tú Tú chỉ nhỏ hơn nửa năm thì muốn chờ đến 18 tuổi mới gả?"
"Mẹ, đây chính là cái mẹ nói, chăm sóc hai đứa nhỏ rất tốt?"