Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm nay kiểu tóc thịnh hành của mấy cô gái ở nông thôn là tóc ngắn mái thưa và tết bím tóc hai bên, tóc ngắn mái thưa thì sẽ có xu hướng trưởng thành hơn, còn với kiểu tết bím tóc hai bên thì sẽ hơi trẻ con một chút. Mỗi lần nhìn thấy cô gái nào trong làng mặc bộ đồ hoa nhí, chải tóc kiểu tết hai bên cô ấy sẽ liên tưởng đến bài "Tiểu Phương" nổi tiếng.
"Có một cô gái trong làng tên là Tiểu Phương, vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, cô ấy có một đôi mắt to và đẹp cùng với chiếc bím tóc dày và dài ..."
Điều tuyệt vời hơn nữa là trong làng có khá nhiều cô gái cũng tên là Tiểu Phương.
Chiếc áo sơ mi trắng mà Đổng Giai Tuệ đang mặc là do người trong nhà mua một tấm vải rồi cùng nhau làm, cũng may mà nhờ có Đổng Giai Tuệ may vá áo quần cho mọi người, đổi được hai tấm vé vải, một tấm, cô ấy tự móc tiền túi của mình để mua vải cho mọi người trong nhà, mỗi người một chiếc.
Màu trắng của chiếc áo thể hiện được thần thái của người mặc, nhưng lại dễ dính bẩn nên thường cô chỉ mặc khi ra ngoài thăm họ hàng.
Trước khi đi ra ngoài, ban đầu Đổng Giai Tuệ định mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh da trời, Trần Quế Hương gọi cô vào nhà thay lại áo, Đồng Giai Tuệ ngắm nhìn bản thân mình, không vấn đề gì cả, có mặc đẹp hay không, cũng là mình chọn quần áo để mặc chứ không phải quần áo chọn mình để mặc, biết là thế nhưng để Trần Quế Hương không lải nhải nữa, thế là Đổng Giai Tuệ vẫn thay chiếc áo màu trắng.
Trần Quế Hương quay lại nhìn con gái, trong lòng vừa vui mừng vừa xót xa, mừng vì sức sống trên khuôn mặt của con gái đã quay trở lại, như thể thiếu nữ tuổi mười tám, xót vì đã để con gái phải chịu khổ suốt mấy năm qua, nếu như không phải là do Lư gia cố chấp, con gái của mình tốt như vậy thì chẳng có loại đàn ông nào cũng không xứng với nó. Mà cũng chẳng cần vì một người như bí thư Triệu mà lo được lo mất.
Triệu Đông Lâm đã đến nhà Đổng Hạo Điền rồi, Triệu Cúc Hoa chào hỏi và mời cậu vào phòng lớn uống trà, Đổng Hạo Điền mời khách với vai trò là chủ nhà.
"Đông Lâm, cậu ngồi nghỉ ngơi trước đi, đợi một lát thím Hương và cô Giai Tuệ đến ngay đây."
Triệu Đông Lâm cầm tách trà uống một ngụm, che đi nụ cười trên khóe miệng.
Theo lý mà nói cậu ấy đã vượt qua cái tuổi của mấy chàng thanh niên vò đầu bứt tai cả đêm khi nhìn thấy cô gái mình thích, nhưng từ khi có quyết định trong lòng anh vẫn luôn luôn nhớ đến Đổng Giai Tuệ.
Anh yêu thích cái vẻ đẹp đoan trang và thùy mị của cô, yêu thích sự hiểu biết và nhận thức thấu đáo của cô, cùng sự dạy dỗ, quan tâm và chăm sóc mà cô dành cho những đứa trẻ. Cái cảm giác ái mộ xen lẫn cả tấm lòng yêu thương như thế này từ trước đến nay anh chưa từng trải qua.
Nếu như nói Đổng Giai Tuệ giống như một đóa hoa đỗ quyên trầm lặng thơm ngát thì vợ cũ Uông Mai của anh lại là một đóa hoa đỗ quyên rực lửa.
"Đến rồi, đến rồi."
Khi Triệu Đông Lâm đang trôi đi theo dòng suy nghĩ của mình, giọng nói của Triệu Cúc Hoa đã thu hút sự chú ý của cậu ấy trở lại, và nhìn theo hướng ngón tay trỏ của Triệu Cúc Hoa, Triệu Đông Lâm nhìn thấy được người, đó chính là cô gái khiến anh hằng đêm nhớ nhung.
"Thím, Giai Tuệ, cháu rất mong chờ hai người."
Xung quanh sân của Đổng Hạo Điền trồng rất nhiều tre, tre ưa ẩm, thường được trồng bên sông, đi theo dọc theo bờ suối nhỏ này dường như được một luồng gió điều hòa tự nhiên, điều này cũng khiến tâm trạng của Đổng Giai Tuệ bớt lo lắng hơn.
Có vài người đứng dưới mái hiên chào hỏi, Đổng Giai Tuệ ngại ngùng cúi đầu chào, ánh mắt khó hiểu của Triệu Đông Lâm sớm đã nhìn quanh cô một vòng, đợi khi mọi người đến gần, cậu ấy lại như một chính nhân quân tử không một chút nhìn vào Đổng Giai Tuệ, mà chuyển sự tập trung sang người của Trần Quế Hương.
"Cháu chào thím, cháu là Triệu Đông Lâm."