Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Được rồi, hôm nay hai cháu làm tốt lắm, có thể ra ngoài chơi, nhưng không được phép xuống sông, cũng không được phép lên núi, muốn đi thì phải có người lớn đi cùng mới được. Hổ Tử, cháu là anh lớn, nên để ý em trai nhiều hơn một chút. "
Hồ Tử vội vàng gật đầu, cùng Lượng Tử nhanh chóng chạy ra ngoài sân.
Triệu Đông Lâm ngồi một bên nhìn Đổng Giai Tuệ kiểm tra bài tập cho mấy đứa nhóc, còn giải thích cặn kẽ cho các nhóc những chỗ làm sai, đặc biệt là những điều cô nói với Chùy Tử, quả thực khiến anh sáng mắt.
Điều khiến Triệu Đông Lâm ngạc nhiên là khi thấy khí chất và suy nghĩ của Đổng Giai Tuệ hoàn toàn không giống một cô gái nhà quê chưa từng trải đời.
Cô giảng cho mấy đứa cháu trai của mình nghe về câu danh ngôn “Thiếu tráng bất nỗ lực, lão đại đồ thương bi”, dặn dò chúng phải chú ý an toàn, không được tới những nơi ao hồ hay vực thẳm, bảo anh lớn phải chăm sóc cho em nhỏ. Toàn bộ sự quan tâm này đều xuất phát từ tận đáy lòng của cô.
Có thể thấy cô là người rất coi trọng kiến thức, hiểu được tầm quan trọng của kiến thức, cách cô nói chuyện rành mạch dễ nghe, cách cư xử đúng mực không một chút tự cao, điều này khiến Triệu Đông Lâm nhớ đến người hướng dẫn đã làm việc với anh nhiều năm trước.
Triệu Đông Lâm nhấp một ngụm nước để che đi nụ cười trên khóe miệng, trong lòng bấm bụng mừng thầm, vì chỉ vô tình đến đây một chuyến mà bản thân có được nhiều thu hoạch như vậy, nếu như nói ấn tượng tốt với Đổng Giai Tuệ trong mắt anh trước đây là vẻ ngoài ưa nhìn khó tả bằng lời, thì hôm nay, anh đã có tiến thêm một bước về thế giới nội tâm của Đổng Giai Tuệ và từ đó anh đã âm thầm hạ quyết tâm.
Anh là một người lính, và ngay cả khi đã rời quân ngũ anh vẫn coi mình là một người lính.
Người lính đã quen với việc lập kế hoạch rồi sau đó mới hành động, đã quen với những viên đạn luôn bắn trúng bia đạn, có mục tiêu nhất định phải theo đuổi mục tiêu đến cùng, không được có một chút chần chừ do dự. Đây chính là những phẩm chất chuyên nghiệp mà một người lính cần phải có.
"Anh Triệu, thật ngại quá, để cho anh chê cười rồi."
Giải quyết xong đống bài tập về nhà của cháu trai, Đổng Giai Tuệ quay lai ngại ngùng mỉm cười.
"Không đâu, cô nói rất đúng."
Triệu Đông Lâm đặt cốc nước trên tay xuống, đứng dậy định rời đi thì Đổng Giai Tuệ đã nhanh chân tiễn anh ra cửa và chỉ cho anh đường đến nhà của Đổng Hạo Điền.
……
Triệu Đông Lâm đạp xe đưa bản báo cáo đến nhà cho Đổng Hạo Điền. Gần sát đó có một quán ăn, Đổng Hạo Điền niềm nở hiếu khách, phải giữ được Triệu Đông Lâm ở lại ăn bữa tối mới thôi.
Thật trùng hợp, Triệu Cúc Hoa, vợ của Đổng Hạo Điền cũng đến từ thôn Thượng Hà, mặc dù không cùng đội sản xuất với Triệu Đông Lâm nhưng họ đã biết nhau từ khi còn nhỏ.
"Đông Lâm, tôi tuy có lớn hơn cậu mấy tuổi, nhưng mà trước đây chúng ta đi học cùng nhau đấy.”
“Em học muộn, 8 tuổi mới bắt đầu vào lớp 1, điều kiện khi đó khó khăn, cả trường chúng em chỉ có một giáo viên. Tất cả học sinh học xen kẽ trong một phòng học lớn, dạy xong lớp một lại dạy lớp hai, dạy xong lớp hai lại dạy lớp ba, em vẫn nhớ lúc Đông Lâm mới vào trường, cậu ấy chỉ lớn hơn hạt đậu một chút, nhưng cậu ấy thông minh, học cái gì cũng nhanh hơn các bạn cùng lớp. Giáo viên rất quý, để cậu ấy nhảy hai lớp liền. Lúc em học xong tiểu học, Đông Lâm đã học lớp 4 rồi.”
Mấy cô gái ở nông thôn có vẻ không hứng thú với việc đi học cho lắm, Triệu Cúc Hoa sau khi học xong cấp Một đã nghỉ học, ở nhà phụ việc, giặt giũ, nấu cơm, cho lợn ăn, nhặt phân bò và còn phải trông mấy đứa em, cô bé mười lăm tuổi đầu đi làm chỉ được tính nửa công.