Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Hôm nay nhà tôi nấu nhiều canh hay lát nữa mỗi người lấy một bát mang về nhà cho mấy đứa trẻ con uống.”
“Không cần đâu, chúng tôi đến đây nói chuyện chơi xíu thôi"
“Đúng vậy, làm vậy chúng tôi ngại lắm.”
Hai người họ dù có muốn, nhưng cũng ngại lấy, nói chuyện xong bọn họ ai về nhà nấy hết, nhà họ Đổng vừa nấu xong bữa tối, Trần Quế Hương vẫn đong ra hai bát canh đầy xương ống củ cải để cho họ mang về.
“Bà ơi, bà cho người ta rồi, thế chúng cháu lấy gì để ăn.”
Thấy đồ ăn của nhà mình sắp đem đi cho người khác, Chùy Tử trong lòng rất tiếc, chút xương ống đó còn có cả thịt nữa cơ mà, tuy không nhiều nhưng nó vẫn là bữa ăn ngon, con bé còn nói trong xương có tủy, mọi người hay nói đùa rằng xương ống thơm hơn thịt rất nhiều.
“Thằng bé này, sao con lại ki bo vậy? Con cho người ta, thì khi nào người ta có món ngon lại có thể không cho con sao?”
Lưu Tú Vân véo tai con, thực ra trong lòng cô cũng không vui, nồi canh này nhìn thì nhiều đấy, nhưng nhà mình đông người, chắc chắn không đủ ăn, bà còn lấy cái bát to như vậy nữa, nhưng Lưu Tú Vân là người lớn, ít nhất là hiểu chuyện hơn một đứa trẻ, biết giữ thể diện, không thể để người ta nhận xét mình là kẻ bủn xỉn.
Chùy Tử xoa xoa tai của mình và nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ, đừng véo tai con, con chỉ nói thế thôi."
Lưu Tú Vân “hừ” một cái rồi buông tay.
“Được rồi Chùy Tử, đừng giận, cô lấy cho con miếng xương to nhất nhé.”
Đổng Giai Tuệ đưa một bát đầy cho Chùy Tử, thằng bé tươi cười nhanh tay đỡ lấy nó.
Lúc ăn cơm Đổng Giai Tuệ cho bánh bột ngô vào trong canh ăn kèm, mấy đứa trẻ học làm theo, thấy rằng bánh bột ngô và cao lương bình thường ăn rất ngấy nhưng ăn như vậy lại là một món ngon lạ miệng.
"Cô, nấu như này ăn ngon quá ạ. Lần sau chúng ta lại mua xương về nấu canh nữa nhé ạ.”
"Được thôi, chỉ cần các con ngoan ngoãn nghe lời, chăm chỉ học hành thì cô sẽ thường xuyên nấu cho các con ăn."
Bọn trẻ ngay lập tức reo hò lên.
Cuối cùng, chuyện trên thị trấn vẫn bị lan truyền, cũng không có gì ngạc nhiên cả, bởi lúc đó rất nhiều người đứng quanh xem cơ mà, một người truyền cho mười người, mười người truyền cho trăm người, Đổng Giai Tuệ lại một lần nữa trở thành người nổi tiếng trong xã.
Mọi chuyện trong thị trấn nhanh chóng lan sang thôn Tiểu Lĩnh và thôn Đại Vũ, mọi người bàn tán xôn xao với nhau rất nhiều, cũng có người đến tận cửa nghe ngóng hỏi chuyện. Lời qua tiếng lại tam sao thất bản, Đổng Giai Tuệ không thể quên Lư Thành Nguyên nên muốn quay lại nhà họ Lư, cùng với việc hẹn gặp Lư Thành Nguyên ở thị trấn bị vợ mới hắn ta "bắt quả tang" mới đến nông nổi này, có người nói Lư Thành Nguyên không hề muốn ly hôn với Đổng Giai Tuệ, nhưng chịu áp lực muốn có con bồng cháu bế của mẹ hắn nên đành phải ly hôn với vợ cũ.
Người vợ mới lấy này không những không xinh đẹp như vợ cũ mà tính tình cũng không tốt bằng, Lư Thành Nguyên trong lòng đau khổ, tìm đến Đổng Giai Tuệ giãi bày tâm sự.
Cuộc sống ở nông thôn thật nhàm chán, ngoại trừ công việc đồng áng thì rất rảnh rỗi, rảnh quá nên người ta thường đồn đại linh tinh, nhưng dù có đồn thế nào đi chăng nữa, thì Đổng Giai Tuệ vẫn luôn là người chịu thiệt thòi nhất, Trần Quế Hương ra đồng từ sáng, lúc về thì nướu răng sưng lên rất nhiều nên Đổng Giai Tuệ đã ngâm kim ngân hoa cho bà ấy uống.
Kim ngân hoa có công dụng thanh nhiệt, giải độc, kháng khuẩn tiêu viêm, bảo vệ gan và túi mật. Làng Đại Vũ được bao bọc bởi sông núi, trên núi mọc nhiều loại thảo dược tự nhiên, dân làng Đại Vũ sinh sống ở đây hằng bao nhiêu đời, trong nhà lúc nào cũng trồng sẵn một vài loại thảo dược, đặc biệt là các cây thảo dược khử trùng, cầm máu và kháng viêm.
Đổng Giai Tuệ bỏ ngoài tai những lời bàn tán bên ngoài, cô nhận vài đơn đặt may quần áo, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà không bước chân ra khỏi cửa.
Lúc này bên thôn Tiểu Lĩnh, bà Lư từ cánh đồng trở về với khuôn mặt u ám.
“Sao cô lại có thể nói ra những lời này như thế này? Thật là không biết xấu hổ.”