Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đổng Hạo Điền lại đi đến vào lúc này, thừa dịp Lý Thái Phượng không chú ý, Đổng Giai Tuệ vội vàng đứng ở phía sau Đổng Hạo Điền, đem sự tình đại khái cùng Đổng Hạo Điền nói một lần.
"Thật là trùng hợp, sớm biết hôm nay có thể gặp bọn họ, em tuyệt đối sẽ không ra đường."
Đổng Hạo Điền gật đầu, ý bảo tự mình biết nói, Đổng Giai Tuệ tin tưởng vào nhân phẩm của anh ta, lúc trước rời đi khỏi nhà họ Lư còn tìm một lần chết, có thể thấy được cô coi trọng danh dự và để ý đến ánh mắt người bên ngoài cỡ nào, người như thế tuyệt đối sẽ không ở trên đường lôi kéo chồng người khác, để cho sự việc náo lộn ầm ĩ như thế này, để cho không ai mà không biết.
Nghe được lời nói không tốt, Đổng Giai Tuệ làm như vậy có lợi gì? Vốn mọi người đã quên đi việc này, nếu làm như vậy sẽ bị mọi người bàn luận thêm một thời gian dài nữa.
Ở giữa dư luận trung, phụ nữ sẽ là người bị tổn thương.
"Lư Thành Nguyên, dẫn vợ anh về đi, ở trên đường mà nhao nhao ồn ào coi còn ra cái dạng gì nữa."
Lý Thái Phượng thở hổn hển, Lư Thành Nguyên suy nghĩ nhìn thấy Đổng Giai Tuệ, Đổng Giai Tuệ quay mặt đi, Đổng Hạo Điền nhíu mày.
"Chuyện nhà của tôi không cần anh lo."
"Như thế nào gọi là chuyện của nhà anh, Giai Tuệ là người của thôn đại vũ, là người của nhà họ đổng, cô vô duyên vô cớ đứng trước mặt tất cả mọi người mắng mỏ, hủy hoại danh dự của người khác, cô còn lý lẽ sao? Có cần tôi đưa cô đến Ủy ban Cách mạng để người ta nói cho cô nghe sai lầm của cô không?"
Lý Thái Phượng đương nhiên không muốn đi đến ủy ban cách mạng, cô hung tợn nhìn chằm chằm Đổng Giai Tuệ, cười lạnh nói: “Hừ, sao anh biết tôi vô duyên vô cớ đánh người, cô ta khẳng định là biết Lư Thành Nguyên hôm nay muốn tới trấn nên cô ta mới đến, bằng không như thế nào lại vừa đúng lúc gặp như vậy!"
Đổng Giai Tuệ ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Lý Thái Phượng, ánh mắt nhanh chóng rơi trên mặt đất, quả thực Lý Thái Phượng nói rất hợp lí.
Cô cau mày, từ sau lưng Đổng Hạo Điền đứng ra, khí phách nói: “Làm ơn nói năng sạch sẽ một tí, cô là ai tôi không biết cũng không quan tâm, tôi trên đường phố mua đồ vật này nọ bị con chó không phân tốt xấu cắn, tôi hiện tại rất lo lắng cho an toàn của chính mình."
Đám đông đang xem náo nhiệt vừa nghe lời này đều nở nụ cười, ở bên ngoài đám đông, Triệu Đông Lâm đang đợi Đổng Hạo Điền khóe miệng cũng nhếch lên nụ cười.
"Cô mắng ai là chó?"
"Ai vừa đáp lại tôi tôi chính là mắng người đó."
"Cô…"
Lý Thái Phượng lại muốn tiến lên, Đổng Hạo Điền tiến lên một bước chặn động tác của cô ta lại.
Có người che chở Đổng Giai Tuệ lá gan cũng lớn hơn, cô tiếp tục mở miệng nói: “Tôi cũng nhịn cô đến bây giờ, cô đừng ỷ cô mạnh hơn tôi liền ức hiếp tôi, nam nhân bên cạnh cô, tôi thực sự rất chướng mắt, bảo sao nghe vậy, căn bản không giống một người đàn ông."
Lý Thái Phượng sắc mặt phấn khích, cô cười lạnh một tiếng rồi quay đầu nhìn Lư Thành Nguyên, châm chọc nói: “Xem đi, đừng nhớ thương cô ta nữa, cô ta cũng nói anh không phải đàn ông, nói không chừng người ta hiện tại thấy rất may mắn cuối cùng có thể rời khỏi anh để tìm người đần ông khác, tôi khuyên anh về sau thành thật một chút, đừng nằm mơ còn gọi cái gì mà “Giai Tuệ”, anh không thấy xấu mặt chứ tôi thì xấu mặt dùm anh."
Cô nói những lời này lộ ra quá nhiều thông tin, phía trước vài câu Đổng Giai Tuệ nghe không hiểu, cuối cùng hai câu lại có thể nghe hiểu được, ý Lý Thái Phượng là Lư Thành Nguyên buổi tối ngủ mơ thấy cô, đây là nguyên tại sao Lý Thái Phượng giận chó đánh mèo?
Mọi người nghe vậy cũng bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
"Nghe được không, Lư Thành Nguyên buổi tối nằm mơ còn gọi tên người vợ trước của mình?"
"Chậc, nếu thích vợ trước như vậy thì tại sao phải ly hôn."