Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng tuổi của Mỹ Hương cũng không còn nhỏ, cô gái trẻ mười tám tuổi thì nhiều lắm cũng chỉ giữ thêm hai năm nữa, còn giữ lại thêm nữa thì lại thành bà cô già rồi?
Xem ra bản thân phải nói lại với Đông Lâm.
Triệu Đông Lâm bị mẹ anh làm phiền đến mức không biết phải làm sao, đành buông lỏng chuyện tìm vợ. Trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, trong lòng anh đã không còn gợn sóng với tình cảm nam nữ, nhưng anh thừa nhận mẹ anh nói mấy câu rất đúng, không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho hai đứa nhỏ, thừa dịp Hắc Đản và Anh Bảo vẫn còn nhỏ tuổi, không có bao nhiêu ấn tượng sâu sắc với mẹ ruột, vội vàng tìm một người, nếu hai đứa nhỏ lớn hơn một chút rồi mới tìm thì khó khăn hơn nhiều.
“Chẳng lẽ con muốn ở mãi như vậy cả đời sao? Mẹ nói cho con biết, nếu con còn nhớ thương người phụ nữ Uông Mai kia, mẹ sẽ ôm hai đứa cháu đi nhảy sông Châu, chỉ cần ngày nào mẹ còn ở trong cái nhà này, Uông Mai kia đừng hòng bước về.”
Triệu Đông Lâm không còn cách nào khác, vì để trấn an mẹ của mình, cũng vì chứng minh bản thân đã không còn vương vấn hay muốn hàn gắn tình cảm gì với Uông Mai nữa, bắt đầu từ ngày mai Triệu Đông Lâm sẽ đi xem mắt, anh không có ý kiến trong việc tìm vợ, chỉ có một yêu cầu, đối xử tốt với Hắc Đản và Anh Bảo là được.
Thật vất vả con trai mới chịu chấp nhận, Trương Xảo Nhi vội vàng đi tìm hiểu, nhà họ Triệu cực kỳ náo nhiệt.
“Chị Trương à, tôi nói cho chị biết, cô gái mà tôi nói đó chính là sự lựa chọn tốt nhất đó, vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình lại tốt, năm nay mười chín, từng đi học, việc gì cũng biết làm, giặt giũ nấu cơm nuôi gà đều rất khéo tay.”
“Bà đừng nghe bà ta nói, cô gái kia tôi hiểu rõ, còn không biết xấu hổ nói vẻ ngoài xinh đẹp, cái mặt kia lớn như chậu mì, nói chuyện thôi thịt trên mặt cũng run rẩy hết cả lên, ăn lại nhiều, loại con gái như này cho không cũng không ai thèm lấy, phải tốn bao nhiêu lương thực thì mới có thể nuôi được chứ.”
Người làm mối kia giới thiệu lại bị người ta vạch trần như vậy, ngay lập tức mặt đỏ lên như màu gan heo, hừ lạnh một tiếng nói: “Cô con gái của nhà họ Tôn ngoại trừ mập một chút cũng không có tật xấu gì khác, cho dù mập nhưng cô ấy có xấu xí đâu, vậy bà nói xem bà muốn giới thiệu nhà nào, trái lại tôi cũng muốn nghe xem người bà nói rốt cuộc tốt đến nhường nào.”
“Người tôi nói đương nhiên là tốt, con gái nhỏ của nha Lý Vượng Tài, mọi người đều biết cô gái ấy dúng không, gương mặt xinh, dáng người tốt, từ vẻ ngoài hoàn toàn không có gì để chê, từ năm cô ấy mười tám tuổi, người đến cầu thân đạp nát cửa nhà của cô ấy, chị Trương à, nếu chị vừa ý, hôn sự này nhất định có thể thành.”
“Ồ? Nếu tốt như vậy, thì vì sao cô ấy lại không chọn được người nào khác, mà lại muốn làm vợ của Đông Lâm chứ?”
Tuy lời này nói không dễ nghe, nhưng rất hợp lý. Trương Xảo Nhi nghe vậy cũng nhìn qua, chờ bà mối giải thích.
“Trước kia tuổi nhỏ còn cao ngạo, chọn tới chọn lui không chọn được ai thích hợp, bây giờ nào được như lúc đó, Đông Lâm trở về làm bí thư thôn, có lần đi làm việc có đi ngang nhà của cô ấy, ấn tượng của cô ấy với Đông Lâm rất tốt.”
Tâm tư của các cô gái trẻ nào có gì khó đoán chứ, Triệu Đông Lâm có vẻ ngoài tốt, trước kia là cán bộ trong bộ đội, bây giờ xuất ngũ về quê vẫn là cán bộ, loại đàn ông ưu tú này mặc dù là kết hôn lần hai, mặc dù có hai đứa con, cô gái nhà họ Lý kia cũng rung động không chịu được, gặp mặt là đã thích.