[Thập Niên 70] Nhị Hôn Thê

Chương 12




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trương Xảo Nhi lấy lại tinh thần cúi đầu nhìn, đối diện với đôi mắt sáng ngời của Anh Bảo, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.

Bà nhịn chua xót trong lòng xuống, trả lời con gái.

“Cái gì mà chị dâu cả chứ, sau này đừng gọi cô ta là chị dâu cả nữa, sau này cô ta không còn bất cứ quan hệ gì với chúng ta nữa.”

Triệu Mỹ Hương xoa xoa dây cỏ không đáp lời, thật ra cô ấy cũng không cảm thấy chán ghét chị dâu cả Uông Mai lắm, có thể là do ấn tượng đầu tiên của cô ấy với Uông Mai quá tốt, mặc dù cô ta làm ra chuyện như vậy nhưng trong lòng cô ấy vẫn không thể sinh lòng chán ghét được.

Trương Xảo Nhi nói xong chính bản thân bà cũng cảm thấy vô vị, trực tiếp chuyển sang đề tài khác.

“Mấy năm nay, hằng tháng anh cả của con đều gửi tiền về, chúng ta ăn mặc tiêu dùng đều có một phần nhờ anh cả con kiếm được, con chăm con giúp anh con, chờ con lập gia đình, mẹ sẽ dùng tiền anh cả con gửi về mua cho con một phần đồ cưới đàng hoàng.”

Đối với Trương Xảo Nhi mà nói, bốn đứa con đều là thịt, cho dù là ngón tay nào dài, ngón tay nào ngắn, đều nên giúp đỡ lẫn nhau tiến về phía trước.

Triệu Mỹ Hương vẫn còn là một cô gái trẻ, nghe thấy mấy chữ lập gia đình thì mặt đã đỏ ửng cả lên. Mẹ cũng thật là, bản thân còn chưa tìm được đối tượng thì nói gì cưới gả rồi của hồi môn chứ.

Hơn nữa, cho dù mẹ không cố ý dặn dò như vậy, người làm cô út như cô ấy nhất định sẽ giúp anh trai chăm sóc tốt cho cháu trai và cháu gái.

Mặc dù chị dâu Uông Mai có tính tình không tốt, ở chung với ai cũng đều là dáng vẻ thích thì trả lời không thích thì làm lơ, nhưng không thể phủ nhận cháu trai và cháu gai đều giống mẹ, đặc biệt là Anh Bảo, cực kỳ giống Uông Mai, làn da trắng, mắt to, nhìn qua đặc biệt khiến người khác đau lòng.



Gần đây, nhà họ Đổng có thể nói là cửa đình như chợ. Sau khi mọi người được nhìn thấy và xác nhận tài nghệ may vá của nữ công nhân Đổng Giai Tuệ, thỉnh thoảng mọi người sẽ lấy ít đồ tới nhờ cô làm giúp.

Hoặc là khâu vá, hoặc làm làm áo sửa quần, hoặc là thêu hoa văn gì đó. Đương nhiên mọi người nhờ cô giúp cũng không phải đi tay không, mang theo trứng gà mái trong nhà, hoặc là rau quả trái cây trồng được trong vườn nhà mình, khách sáo một chút thì còn có cá tôm lươn ốc trên ruộng, tóm lại bữa ăn gần đây của nhà họ Đổng tốt hơn so với trước kia không phải chỉ là một chút.

Về phần vì sao chỉ đưa đồ vật chứ không đưa tiền, đầu năm nay, có nhà ai mà dư tiền đâu, hơn nữa, thời đại thiếu ăn thiếu uống, đồ ăn cũng tương đương với tiền rồi, có tiền có khi còn không mua được, ví như nấm hoang dã trong núi, trứng gà hoặc trứng vịt, ngẫu nhiên còn có mấy con chim sẻ nhỏ.

Đổng Giai Tuệ không ngờ tới, sau khi bản thân xuyên không lại có thể dựa vào tay nghề bà ngoại truyền lại mà nuôi sống bản thân, nếu bà ngoại biết được tình huống của cô, không biết sẽ đau lòng hay là vui mừng.

Tính ra, sáu năm nay bà ngoại chạy nạn đến nông thôn quê nhà, huyện Canh cách nơi này có chút xa, nhất định phải đi tàu hỏa mới có thể tới nơi, cô nghĩ, chờ đến khi nào thuận tiện, bản thân nhất định phải về quê thăm bà ngoại, cho dù không thể nhận mặt bà ấy, vậy đi một chuyến làm quen cũng được.

“Quế Hương à.”

Hôm nay, Trần Quế Hương đang trộn bột cho gà ăn, thím ba nhà họ Đổng ở đầu thôn đẩy cửa bước vào.

“A, chào thím Ba.”

Nhà chú ba Đổng không cùng một đội sản xuất với nhà bọn họ, lúc trước chia tổ hợp tác là một đội sản xuất gồm ba mươi hộ, nhà bọn họ là đội sản xuất số một, nhà chú ba Đổng là đội sản xuất số hai.

“Chỗ tôi có chuyện tốt đây, là về Giai Tuệ.”